Đề Thiện Thượng và Doãn Tử Chương đồng thời bật thốt lên: “Ngươi có ý gì?”
Đạo Quân Thiên Chân nhìn Cơ U Cốc một cái, cuối cùng vẫn ngậm miệng không để ý tới hai người bọn họ.
Ánh mắt Đề Thiện Thượng đảo qua hai người họ một vòng, hừ một tiếng không nói thêm lời nào nữa.
Vẻ mặt Cơ U Cốc trấn định như cũ, nghiêng đầu ngạc nhiên nói với Thạch Ánh Lục: “Ánh Lục, chuyện trước kia đáp ứng ta, muội còn nhớ không?”
“Ta vẫn nhớ.”
Thạch Ánh Lục đã đáp ứng Cơ U Cốc rất nhiều chuyện, nhưng nàng biết Cơ U Cốc ám chỉ chuyện kia – đến trên đảo vô luận nhìn thấy hay nghe thấy bất kỳ chuyện gì phát sinh, đều phải tin tưởng huynh ấy.
Nghĩ đến một loạt biểu hiện quỷ dị gần đây của Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục chỉ là người đơn thuần, cũng không phải kẻ ngu, cũng hiểu được Cơ U Cốc có rất nhiều chuyện gạt nàng.
Nhưng nếu nói Cơ U Cốc muốn hại nàng, vô luận như thế nào nàng đều rất khó tin tưởng.
Cơ U Cốc nói: “Nếu tiền bối tín nhiệm Đạo Quân Nhân Nghiêu như vậy, không bằng cùng chúng ta đánh cuộc. Cứ dựa theo kế hoạch ngươi đã sớm định ra, mời Đạo Quân Nhân Nghiêu quản lý cung Thái Hư, sau đó công bố muốn bế quan chữa thương cho Đạo Quân Địa Tô, để xem xem bọn họ sẽ làm gì?”
Đạo Quân Thiên Chân không thể không thừa nhận nàng có mấy phần dao động, nhưng liếc qua khuôn mặt vàng như nến của Đạo Quân Địa Tô, nàng lại có chút do dự.
Cơ U Cốc liếc qua liền biết nàng đang băn khoăn cái gì, nói: “Tiền bối và Đạo Quân Địa Tô cùng tu luyện công pháp hệ Mộc tinh thâm nhất trong cung Thái Hư, Vạn Cổ Tủy Độc lại là khắc tinh của mọi công pháp hệ Mộc và Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, cho dù tiền bối thật sự bế quan chữa thương cho hắn thì tác dụng cũng không lớn. Đạo Quân Địa Tô công lực thâm hậu, lại được dùng Giải Độc đan, trong một hai tháng sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, sao tiền bối không xử lý xong chuyện cấp bách nhất trước mắt đã, sau đó hẵng tập trung tinh lực tìm phương pháp trị độc cho hắn?”
Đạo Quân Thiên chân biết hắn nói có lý, nhưng vẫn cảm thấy việc hắn hoài nghi Đạo Quân Nhân Nghiêu là rất hoang đường, trầm ngâm chốc lát, nói: “Tốt, cứ làm theo ý ngươi đi.”
Cơ U Cốc tỉ mỉ nói lại kế hoạch của mình cho Đạo Quân Thiên Chân, nàng suy nghĩ một hồi, cảm giác Cơ U Cốc lừa gạt nàng cũng không được gì, hơn nữa Cơ U Cốc cũng đã nhấn mạnh rằng kế hoạch này không chỉ nhằm vào một mình Nhân Nghiêu Đạo Quân.
Nàng và Đạo Quân Địa Tô đồng thời bế quan, cung Thái Hư chỉ còn mình Đạo Quân Nhân Nghiêu chống đỡ, chính là thời điểm đễ dàng bị địch nhân công kích nhất. Bọn họ chuyển từ sáng vào tối, còn có thể khiến địch nhân bị bất ngờ mà không kịp ứng phó.
Đạo Quân Thiên Chân thấy có lý, rốt cục gật đầu đáp ứng phối hợp.
Mọi người chuẩn bị xong, Đạo Quân Thiên Chân liền thả chim xanh mời Đạo Quân Nhân Nghiêu mau chóng tới.
Nàng sợ mình sơ suất làm lộ chuyện, người vừa đến đã vội vã nói rằng Đạo Quân Địa Tô bị trúng độc nghiêm trọng, nàng muốn bế quan trị độc cho hắn, mời Đạo Quân Nhân Nghiêu và người của phái Thánh Trí cùng nhau hợp tác mau chóng tìm ra nội ứng mà Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng cài vào trong cung Thái Hư, sau đó không đợi Đạo Quân Nhân Nghiêu kịp phản ứng đã dẫn Đạo Quân Địa Tô rời đi.
Sự tình diễn ra đúng như Nhân Nghiêu Đạo Quân đã lường trước, chẳng qua có thêm một vài người của phái Thánh Trí mà thôi. Ở trên đảo Âm Dương, Đạo Quân Nhân Nghiêu muốn đối phó với mấy người bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay, vậy nên hắn không để trong lòng, vô cùng nhẫn nại lắng nghe ý kiến của bọn họ.
Nếu Đạo Quân Thiên Chân vào bế quan bên trong Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, một khi tiến vào trong đó liền hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, trừ phi cây bị hủy, nếu không thì cho dù đảo Âm Dương chìm xuống, người bên trong cũng không có cảm giác gì.
Đạo Quân Nhân Nghiêu ân cần đưa Đạo Quân Thiên Chân và Đạo Quân Địa Tô cùng vào trong đó, rồi tươi cười quay sang nói với Cơ U Cốc: “Thiên Chân từng nói trong cung Thái Hư nhất định có nội gián, các ngươi cảm thấy hắn là ai?”
Đề Thiện Thượng giả bộ trầm tư, nói: “Chúng ta không quen thuộc với cung Thái Hư, nhưng nếu Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng có thể tránh qua sự dò xét của các vị tiền bối mà lên đảo, còn có thể hạ độc hại Đạo Quân Địa Tô, không có nội ứng chỉ sợ không thể làm được.”
“Các ngươi nói rất có lý, thật ra thì chuyện trong cung Thái Hư cũng không quan hệ gì đến các ngươi, cũng không liên quan gì đến người của tam đại tông môn. Các ngươi cần gì phải đến đây… chịu chết?” Đạo Quân Nhân Nghiêu thở dài.
Hắn vừa dứt lời, bốn người Đề Thiện Thượng đã bị một đám rễ cây xanh biếc từ mặt đất bắn ra trói chặt lại.
Bốn người liều mạng giãy dụa, nhưng rễ cây vô cùng bền bỉ, mặc cho bọn hắn giãy thế nào cũng không thể thoát thân, ngược lại càng quấn càng chặt. Chỉ trong chốc lát, bốn người đã bị đám rễ cây quấn thành bốn cái kén to bự.
Đề Thiện Thượng làm ra vẻ kinh hoảng, hét lớn: “Ngươi đây là ý gì?”
Đạo Quân Nhân Nghiêu ngắm nghía bộ dáng tức cười của bọn họ thì cười đến run rẩy cả người, đưa tay véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đề Thiện Thượng: “Đứa ngốc, đến bây giờ còn đoán không ra ta chính là nội gian trong miệng các ngươi sao?”
Sâu trong lòng đất, chiếc vòng trên cổ tay Chu Chu tỏa ra ánh sáng xanh lá cây mạnh mẽ, khiến toàn bộ nước biển trong sơn động ánh thành một màu xanh biếc.
Giữa ánh sáng xanh chói mắt chậm rãi huyễn hóa thành một đại thụ xanh ngắt hoa mỹ, cành lá tầng tầng lớp lớp sum xuê vô cùng, rễ cây cùng tán cây khổng lồ tỏa khắp, đứng sừng sững trong sơn động.
Đại thụ vươn ra một vài nhánh cây nhẹ nhàng nâng Chu Chu lên, nàng chỉ cảm thấy một luồng thanh khí phóng mạnh về đan điền, chân nguyên vốn tiêu hao gần như không còn lại ngay lập tức tràn đầy.
Mộc Linh của Chu Chu – Thanh Ngọc ngô đồng – sau nhiều năm bị phong ấn, lại một lần nữa tái hiện nhân gian!
Tán cây ngô đồng nhanh chóng chạm tới rễ Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, rốt cuộc ngừng sinh trưởng, trên cây khô chớp động đấu hiệu ngọn lửa màu đen, là hỏa ấn ngày đó Diễm Thí Thiên lưu lại.
Gần như cùng lúc đó, Diễm Thí Thiên đứng dưới Vạn Niên Hợp Hoan Thụ chấn động thân thể, bật thốt: “Đan Hoàng?”
Chu Chu đã quyết tâm không thèm để ý cái hỏa ấn chết tiệt kia, chỉ toàn tâm toàn ý chỉ huy Mộc Linh của mình toàn lực hấp thụ thần lực của Vạn Niên Hợp Hoan Thụ.
Trong hoảng hốt, nàng như nghe được có người nhẹ giọng nói bên tai: “Vô, là nơi khởi nguồn của thiên địa; Thủy, là sự tiếp xúc trong sạch nhất.”
Chu Chu tâm niêm vừa động, đây là lời nhắc nhở của Vạn Niên Hợp Hoan Thụ sao? Lời này rất giống với suy nghĩ hiện tại trong lòng nàng.
Có chân nguyên cường đại của Mộc Linh, lại cộng thêm thần lực cuồn cuộn không dứt của Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, Chu Chu cảm thấy thân thể đang nhanh chóng khôi phục. Nàng cắn răng, vậy thì cứ đọ sức đi! Chỉ mong nàng không đoán sai.
Chu Chu vứt bỏ mọi tạp niệm, nhắm hai mắt thu lại toàn bộ cấm chế pháp lực trên người, tùy ý ba loại Thiên Hỏa lần nữa tàn phá bừa bãi khắp thân thể…
Ngọn lửa như dòng nước lũ lấp đầy kinh mạch nàng, nguyên thần Chu Chu thoát ra nhập vào trên Mộc Linh, bóng ảnh của Tiểu Trư cũng hiện ra, nhưng vì những mồi lửa Thiên Hỏa của Tiểu Trư hiện nay đang ở trong thân thể Chu Chu, vậy nên hiện tại Tiểu Trư chỉ hiện ra một hư ảnh nhàn nhạt.
Thể xác mất đi ý thức nằm trong tán lá cây ngô đồng rậm rạp, Chu Chu bình tĩnh ‘nhìn’ mình thông qua Mộc Linh, điều khiển chân nguyên vận chuyển cuồn cuộn trong thể xác kia.
Trong sự yên tĩnh vô cùng vô tận, nước biển từ từ rút khỏi sơn động. Bên ngoài động, các vì sao chậm rãi biến mất, thời khắc tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên Bắc Hải, Chu Chu cuối cùng cũng cảm nhận được ba loại Thiên Hỏa trong cơ thể đã ổn định lại, tuần hoàn theo quy luật hô ứng lẫn nhau.