Lâm Tiểu Trúc nhìn lướt qua huynh muội Ngô Bình Cường. Nàng cảm giác ánh mắt Ngô Bình Cường nhìn nàng mang theo thiện ý cố tình mà trong mắt Ngô Thái Vân lại không giấu được vui mừng. Chẳng lẽ Viên Thiên Dã chẳng những không trừng phạt chuyện bọn họ trộm ý tưởng mà còn khen ngợi bọn họ ?
Nghĩ vậy, trong lòng có chút không vui, hướng ánh mắt về phía ba vị giáo tập, hi vọng bọn họ có thể chủ trì công đạo. Ngô Thái Vân càng lúc càng điên cuồng, nàng hi vọng Viên Thiên Dã có thể trừng phạt nàng một chút.
Mấy vị giáo tập sau khi ăn qua mì lạnh do Lâm Tiểu Trúc làm, lại theo lời công tử mà biết được người sáng tạo ra món này là Lâm Tiểu Trúc chứ không phải Ngô Bình Cường. Như vừa rồi công tử xử trí huynh muội Ngô gia chính là cho một cái tát ngọt ngào, mục đích là làm cho bọn họ kính sợ và cảm kích để càng trung thành và tận tâm hơn, vì công tử mà hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên chuyện trừng phạt sẽ không nhắc tới, chuyện mì lạnh này cũng không thể nhắc lại. Vì thế mọi người chỉ có thể vùi đầu ăn mình lạnh, một lời cũng không nói ra.
Viên Thiên Dã lại lên tiếng” chuyện mì lạnh, Ngô Bình Cường và Ngô Thái Vân nên xin lỗi Lâm Tiểu Trúc đi. Cùng nhau học nghề suốt ba năm, dù bình thường có chút ân oán thì chung quy vẫn có cảm tình, chi bằng bắt tay làm hòa, bỏ qua mọi hiểu lầm. Sau này các ngươi rời núi, tiếp xúc với thế giớ bên ngoài sẽ thấy những thù hận hôm nay hết sức nhỏ bé, vặt vãnh. Nếu sau này khi chấp hành nhiệm vụ có gặp nhau, các ngươi nên giúp đỡ, hỗ trợ nhau mới phải, đừng vì chuyện nhỏ hôm nay mà làm ảnh hưởng tới đại sự”
“Dạ” huynh muội Ngô gia cùng lên tiếng rồi bước lên, thi lễ với Lâm Tiểu Trúc, nói lời xin lỗi. Ngô Thái Vân còn nói rất nhiều lời có cánh, tha thiết nhận sai, mong Lâm Tiểu Trúc tha thứ.
Lâm Tiểu Trúc là người thông minh, nghe Viên Thiên Dã nói vậy là biết có nguyên nhân mà khả năng cao nhất chính là chuẩn bị đưa huynh muội Ngô gia đi làm nhiệm vụ. Hắn không trừng phạt bọn họ chính là lưu lại ân tình mà nàng cũng lười so đo với một tiểu cô nương như Ngô Thái Vân, miễn nàng ta đừng là quá mức là được. Hơn nữa Viên Thiên Dã nói rất đúng, hôm nay là địch nhân, có thể ngày mai là bằng hữu. Con người lập trường bất đồng thì suy nghĩ cũng khác nhau. Cũng không biết sau này sẽ làm nhiệm vụ gì, nếu về sau gặp lại huynh muội bọn họ, không phải là kẻ địch của nhau thì vẫn tốt hơn.
Vì thế Lâm Tiểu Trúc cũng tươi cười đáp lại” thực ra ta và Thái Vân cũng chẳng có ân oán gì, chẳng qua là không phục, tiểu nữ hài cãi nhau mà thôi. Công tử để chúng ta thi đấu với nhau, không ngừng cạnh tranh với nhau không phải là muốn cho chúng ta không phục nhau, không ngừng phấn đấu sao ? chúng ta như vậy cũng là hợp ý công tử mà thôi. Còn chuyện ghen tỵ cũng là bình thường. Nếu như các ngươi giỏi hơn ta, ta cũng sẽ ghen tỵ, phẫn hận, có khi lòng dạ còn hẹp hòi hơn”
Nghe được lời này, mọi người đều nở nụ cười.
Đường Viễn Ninh vừa rồi nghe Viên Thiên Dã liệt kê những chuyện huynh muội Ngô gia đã làm với Lâm Tiểu Trúc, nhìn sao cũng thấy bọn họ không vừa mắt, lúc này nghe Lâm Tiểu Trúc nói rộng lượng như vậy, không khỏi lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Lâm Tiểu Trúc thoáng nhìn, hé miệng cười.
Viên Thiên Dã nhìn thấy bọn họ như vậy, trong lòng không hiểu sao có chút mất hứng nhưng vẫn phải tập trung tinh thần giải quyết việc trước mắt” nếu đã như vậy, hôm nay món mì lạnh Ngô Bình Cường làm, trừ hai điểm phần sáng tạo, mọi người có ý kiến gì không?”
Xử lý rất công bằng, ai nấy còn dám có ý kiến gì.
“Vậy Ngô Bình Cường quay về đi, Viên Thập mang Ngô Thái Vân đến tiểu thiên thính chờ, ba vị giáo tập cũng về nghỉ ngơi đi, Lâm Tiểu Trúc thì ở lại” Viên Thiên Dã nói xong, quay đầu nhìn Đường Viễn Ninh” ngươi cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi đi”
Đường Viễn Ninh sờ sờ cái mũi, định nói mình không mệt nhưng nhìn biểu huynh như vậy, cảm thấy mình mà ở lại có lẽ sẽ bị ghét bỏ nên vội đứng dậy, rời đi.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không nhưng Lâm Tiểu Trúc cảm thấy chỉ còn lại hai người, không khí có chút là lạ, vì vậy Đường Viễn Ninh vừa rời khỏi, nàng đã lên tiếng hỏi” công tử có chuyện gì muốn phân phó ?”
“Ta xử lý huynh muội Ngô gia như vậy, trong lòng ngươi chắc không phục ?”
Lâm Tiểu Trúc lắc đầu” không có”
Viên Thiên Dã trầm mặc một lát” ta nghĩ ngươi đoán được nguyên nhân, là ta sai Ngô Thái Vân đi làm nhiệm vụ”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn Viên Thiên Dã, nàng rất muốn hỏi hắn phái Ngô Thái Vân đi làm chuyện gì. Nàng có thể qua đó mà liên tưởng nhiệm vụ sau này của mình nhưng nàng biết, Viên Thiên Dã nếu đã làm đúng như nàng dự đoán thì những lời này nàng không thể hỏi, cho dù có hỏi cũng không có được đáp án nên lại thôi.
Viên Thiên Dã hai mắt như mặc ngọc” ngươi yên tâm, nàng không có nguy hiểm” hắn vẫn nhớ nàng từng nói :thỏ chết cáo cũng bị giết.
Biêu tình của Lâm Tiểu Trúc trầm tĩnh lại, nhoẻn miệng cười” vậy là tốt rồi”
Thấy nàng tươi cười, tâm tình của Viên Thiên Dã cũng tốt hơn, nhịn không được mà mỉm cười. Tuy Ngô Thái Vân đắc tội nàng, nàng vẫn không muốn nàng ta gặp nguy hiểm. Tuy duyên cớ là vì câu thỏ chết cáo cũng bị giết nhưng cũng chứng minh được nàng tâm tính thiện lương.
Từ lúc đoán được hắn có tâm tư, Lâm Tiểu Trúc liền không dám ở cùng một chỗ với Viên Thiên Dã, lúc này thấy hắn không lên tiếng hơn nữa còn có Ngô Thái Vân đang chờ xử lý, nên nói” nếu công tử không còn gì để phân phó, Tiểu Trúc xin cáo lui. Ngày mai còn phải thi đấu, Tiểu Trúc phải về chuẩn bị”
Viên Thiên Dã gật đầu” đi đi”
Nhìn bóng dáng yểu điệu của Lâm Tiểu Trúc dần dần đi xa, Viên Thiên Dã mới thu hồi ánh mắt, đứng lên đi đến tiểu thiên thính.
Lâm Tiểu Trúc không biết Viên Thiên Dã xử lý Ngô Thái Vân thế nào, nhưng kể từ hôm đó, nàng không còn nhìn thấy nàng ta nữa. Mai quản sự có giải thích với mọi người một chút, nói Ngô Thái Vân đi làm nhiệm vụ. Tin tức này làm cho các nữ hài tử xôn xao bất an.
Con người luôn cảm thấy lo sợ, bất an đối với những việc mình không rõ, không ai nói cho bọn họ biết bọn họ sẽ làm nhiệm vụ gì cho nên ai nấy đều nơm nớp lo lắng, sợ người kế tiếp là mình, sợ mình sẽ đối diện với vận mệnh bi thảm. Nhưng từ chỗ Ngô Bình Cường có truyền ra một ít tin tức, nói Ngô Thái Vân không có nguy hiểm cũng không vất vả, mỗi tháng còn được nửa lạng bạc tiền tiêu vặt, nghe vậy ai nấy đều cao hứng hẳn lên. Ngô Bình Cường trước khi đi làm nhiệm vụ còn nhận được hồi âm của cha mẹ, buồn vui lẫn lộn, càng thêm thêm cố gắng. Đó là chuyện về sau.
Chuyện Ngô Thái Vân biến mất giống như một giọt nước rơi xuống hồ, gợn sóng một chút rồi lại khôi phục như cũ, mọi người lại chuyên tâm cho trận đấu sắp tới.
Ngày hôm sau, Lâm Tiểu Trúc may mắn bốc trúng thăm số sáu, chọn được nguyên liệu mà mình muốn : cá chuối,dưa chua và củ từ, sữa.
Đến nơi này, điều nàng vẫn lấy làm tiếc là chưa có hạt tiêu, cho nên món cá kho nước đành phải biến thành cá dưa chua. Mấy hôm nay trời nóng, miếng cá dày dặn hòa trong nước canh cá màu trắng, màu vàng của dưa chua, màu xanh biếc của hành lá như hiện làm người ta nhìn thấy là muốn ăn. Ngay cả chánh chủ khảo là Viên Thiên Dã cũng kìm lòng không đậu mà ăn thêm vài miếng, mấy vị giám khảo khác cũng không ngoại lệ.
Ngoại trừ cá nấu dưa chua, nàng còn dụng tâm làm kem ly. Thật ra làm món này không chỉ để dự thi mà còn thỏa mãn tưởng niệm của nàng đối với món kem trong thời tiết nóng nực này. Đem củ từ nấu chín, nghiền thành bột, sau đó cho sữa và đường vào, dùng sức quấy đều rồi đưa đến phòng lạnh, như vậy món kem ly liền hình thành. Tuy rằng độ lạnh và hương vị chưa phải là tuyệt hảo nhưng cũng giúp nàng an ủi nổi nhớ nhà. Khi đưa món kem này trước mặt các vị giám khảo, nàng còn cố chấp dùng đúng tên của nó.
Món ken ly này đã hoàn toàn thu phục được Đường Viễn Ninh. Béo tiểu tử này thích ăn đồ ngọt, lại lạnh lạnh mềm mềm, cho nên cho Lâm Tiểu Trúc hai điểm mười.
Để đảm bảo mình vẫn ở trong tốp ba, ngày thứ ba Lâm Tiểu Trúc làm món canh cá theo đúng như các vị giáo tập đã chỉ dạy, tuy không có sáng tạo như hương vị vẫn được chín điểm.
Từ sau ngày đó,Ngô Bình Cường giống như được bơm hơi, vô cùng phấn khởi, buổi tối cũng không ngủ mà vùi đầu nghiên cứu thức ăn. Hắn vốn thông minh nên hai món ăn ngày hôm sau đều được điểm rất cao. Hạ Sơn luôn có sự chuận bị đầy đủ, lúc này cũng không thua kém, điểm số rất cao, cùng Ngô Bình Cường và Lâm Tiểu Trúc vào vòng chung kết.
“Trận chung kết lần này khác với trước kia, giám khảo chỉ có một, là một nhân vật thần bí. Chỉ cần các ngươi làm ra món ăn khiến nhân vật này ưa thích thì sẽ đạt đệ nhất danh” Tần quản sự thông báo kết quả và phương thức thi đấu trận chung kết.
“Là ai vậy ta ? »Mọi người đều rất tò mò. Mấy năm nay, ngoại trừ Đường Viễn Ninh thì chưa từng thấy có người nào khác tới sơn trang. Mà nhân vật thần bí như Tần quản sự nói cũng không phải là thành viên của sơn trang. Hơn nữa, hắn có quyền quyết định đệ nhất danh, địa vị hẳn là cao hơn so với chủ nhân sơn trang là Viên Thiên Dã. Sự việc này giống như ném một tảng đá lớn xuống hồ nước, làm dậy lên vô số phong ba.
Tần quản sự không nói nhiều, chỉ tay vào tốp ba nói” năm ngày sau sẽ thi đấu trận chung kết, trong khoản thời gian này, hãy chuẩn bị thật tốt” nói xong quay đầu rời đi.