Lâm Tiểu Trúc chậm rãi ngừng chân, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Dực:” Công tử, như thế nào?”
Vừa rồi đưa ra quyết định sao không thấy hỏi ta ? Thẩm Tử Dực oán thầm nhưng vẫn phối hợp, trầm ngâm một lát rồi gật đầu, vung tay lên” được rồi, bán đi, ai bảo ngươi đã nói ra rồi, chúng ta cũng không thể nói mà không giữ lời”
Lâm Tiểu Trúc vụng trộm giơ một ngón tay cái tán dương hắn, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, sau đó xoay người, đưa bức họa cho lão gia” được rồi, ta nghe công tử”
Không phải nàng không hiểu tâm tư của Thẩm Tử Dực cũng không phải không đồng tình với lão giả nhưng nàng là một người trắng tay, hiện tại còn đang mắc nợ, còn đáng thương hơn lão giả kia. Hơn nữa, Thẩm Tử Dực ngay cả tiền ăn cơm cũng không có đã bắt đầu thể hiện tính công tử xa hoa, không nên đồng tình với thương nhân muốn kiếm lợi từ hắn. Cho nên nàng không đồng ý với hắn.
“Cảm ơn, cám ơn công tử, cám ơn cô nương.” Nghĩ tới bức tranh suýt chút nữa tuột khỏi tay, lão giả lại lệ nóng doanh tràn. Hắn cẩn thận nhận lấy bức tranh, sau đó hướng vào trong hô lớn” Lập nhi, mau ra xem cửa hàng đi”
“Đến đây.” Trong phòng có một người trẻ tuổi trùm khăn tú tài đi ra, trong tay còn cầm một cuốn sách, vừa đi vừa đọc.
Lão giả nói với ba người” mời ba vị theo lão phu đến phòng lấy tiền”
Lâm Tiểu Trúc âm thầm gật đầu. Cửa tiệm này nằm ngay mặt tiền, người qua lại đông đúc, nếu lấy bạc ra ngay chỗ này sẽ khiến người khác dòm ngó. Tuy Viên Thiên Dã võ công không tệ nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cũng may lão giả làm việc rất thóa đáng, biết đưa bọn họ vào phòng trong.
Bên trong là một tiểu viện, xuyên qua sân là đến chính sảnh. Lão giả mời bọn họ ngồi, kêu một bà tử đi ra châm trà, sau đó nói” nơi này khá nhỏ, không có tiền trang cho nên bình thường đều giao dịch bằng tiền mặt. Năm trăm lượng bạc rất nặng, không dễ mang đi như vàng, lão phu muốn dùng vàng để thay thế, không biết ý ba vị khách quan thế nào ?”
Lâm Tiểu Trúc nhìn Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực, thấy bọn họ đều đồng ý liền cười nói” như thế rất tốt, đa tạ lão trượng đã suy nghĩ cho chúng ta” . Nếu cầm theo năm trăm lượng bạc, đối với bọn họ đúng là có chút phiền toái.
Lão giả gật đầu, cáo lui đi vào phòng trong, lát sau đã cầm một túi nặng đi ra, mở ra thì thấy là năm mươi đĩnh vàng” đây là năm mươi lượng vàng, tương đương với năm trăm lượng bạc, mời ba vị khách quan kiểm tra và nhận cho”
Lâm Tiểu Trúc quay đầu” hai vị công tử nhìn xem” . Đến cổ đại bao lâu nay, nàng chỉ nhận được một thỏi vàng do Viên Tri Bách thưởng lúc ở sơn trang, cho nên nàng thực sự không biết nhìn hàng.
Thẩm Tử Dực từ lúc sinh ra đều có hạ nhân thay hắn quản tiền bạc, nói khoa trương một chút là vàng, bạc hay tiền đồng. . . hắn đều không để ý, cho nên hắn cũng không biết nhìn hàng.
Viên Thiên Dã tiến lên, lấy tay sờ thử rồi hơi dùng sức, đĩnh vàng liền tạo thành hình cái bánh.
Lão giả lắp bắp kinh hãi, vậy mà vừa rồi hắn vẫn bỏ qua vị khách nhân này, tán thưởng nói” vị khách quan này khí lực thật lớn”
Viên Thiên Dã ước lượng một chút rồi gật đầu nói” năm mươi lượng vàng, không sai” , nói xong cầm lấy túi tiền. Năm mươi lượng vàng rất nặng, Lâm Tiểu Trúc hay Thẩm Tử Dực đều không cầm nổi.
“Như thế, chúng ta liền cáo từ .” Lâm Tiểu Trúc đứng lên.
“Khách quan chậm đã.” Lão giả vội xoay người thi lễ với Thẩm Tử Dực và Lâm Tiểu Trúc” lão nhân còn có một thỉnh cầu, xin công tử và cô nương đáp ứng”
“Chuyện gì?”
Hắn mở bức tranh ra, đặt lên bàn, đem bút mực tới, nói” bức họa này dù rất xuất sắc nhưng không có lạc khoản thì không hoàn mỹ được. Lão nhân muốn nhờ nhị vị đề lạc khoản, chẳng biết có được hay không ?”
Thẩm Tử Dực và Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn nhau.
Khi Thẩm Tử Dực vẽ xong, chưa có viết chữ thì Lâm Tiểu Trúc đã giành lấy. Mà Lâm Tiểu Trúc tuy đề thơ nhưng không tiện lưu lại tên mình, lại lo lắng Thẩm Tử Dực là hoàng tử Nam Việt quốc, nếu đề tên lên, không biết có ảnh hưởng tới danh dự của hắn hay không, vì thế bức tranh để trống. Lão giả cũng không nhân cơ hội này mà ép giá,ngược lại thanh toán tiền xong mới đề xuất yêu cầu, cũng coi như có thành ý.
Thẩm Tử Dực nghĩ nghĩ, cầm bút, viết tên hắn và Lâm Tiểu Trúc, buông bút xuống nói” không mang con dấu bên người, xin lão trượng thông cảm”
Lão giả lại như không nghe thấy, nhìn hàng chữ trên bức tranh, thì thào” Thẩm Tử Dực, Thẩm Tử Dực, hình như lão phu đã nghe qua ở đâu ?”
Loading...
Tứ công tử của Hiên Viên triều nổi danh trong tầng lớp thượng lưu nhưng dân chúng bình thường khó mà biết tới. Thẩm Tử Dực cười, nói với Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc” đi thôi”
Ba người đi xuyên qua sân, chưa ra khỏi cửa thì nghe lão giả ở bên trong la lên” trời ạ, Dực công tử, thì ra là Dực công tử của Nam Việt quốc”
“Hắn làm sao mà biết?” Thẩm Tử Dực ngạc nhiên, dừng bước.
Viên Thiên Dã cũng dừng bước, nhíu mày nói” để tránh phiền toái không cần thiết, trước khi chúng ta rời khỏi nơi này không nên để lộ danh tính”
Vừa rồi ba người đi trên đường đã bị người ta vây quanh, nếu biết trong bọn họ còn có hoàng tử của nước láng giềng, không chỉ người xem náo nhiệt tăng lên mà Triệu lão bản, Lý đại lão gia. . . sẽ tranh giành tiếp đón bọn họ. Đến lúc muốn đòi bao nhiêu tiền cũng được nhưng bây giờ bọn họ không nên phô trương thanh thế.
Thẩm Tử Dực cũng hiểu được, lập tức xoay người đi vào trong.
“Dực công tử, ngươi là Dực công tử. Lão phu. . . không, vừa rồi tiểu nhân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, thỉnh Dực công tử thứ tội” . Lão giả vừa thấy Thẩm Tử Dực đi vào, lập tức quỳ xuống, vái lấy vái để
“Lão trượng mau mau xin đứng lên.” Thẩm Tử Dực tiến lên nâng hắn” ta có một thỉnh cầu, còn nhờ lão trượng giúp đỡ ah”
Lão giả sau cơn kích động, đang muốn tiếp tục sám hối, nghe Thẩm Tử Dực nói vậy, liên tục xua tay” hỗ trợ thì không dám nhận, Dực công tử có gì phân phó, cứ nói thẳng”
Thẩm Tử Dực nhìn chằm chằm lão giả, nghiêm túc nói” trước khi ba người chúng ta rời khỏi Dương Lâm trấn, xin lão trượng đừng nói với người khác thân phận của chúng ta, nếu không sẽ khiến chúng ta gặp phiền toái”
Lão giả không ngờ Thẩm Tử Dực lại yêu cầu hắn như vậy, lẳng lặng nhìn hồi lâu mới có phản ứng, vội vàng thề thốt cam đoan.
Ba người cáo từ rời đi, nghĩ tới tình huống kiếm tiền vừa rồi, Thẩm Tử Dực tràn đầy hưng phấn nói” không ngờ kiếm tiền lại chơi vui như thế” . Đời này hắn chưa từng phải kiếm tiền, bây giờ mới biết dựa vào bản thân mình kiếm tiền là chuyện cực kỳ có cảm giác thành tựu. Hơn nữa, nghĩ tới mình vừa ra tay đã kiếm được hai trăm năm mươi lượng bạc, nhiều hơn Viên Thiên Dã gấp bốn lần, hắn càng thêm phấn khởi.
Hưng phấn nói” ta đề nghị, cho dù bọn họ tìm được chúng ta, chúng ta vẫn tự kiếm tiền như hiện tại đi, để xem đến Hải Kinh thành coi ai kiếm được nhiều tiền hơn, được không ?”
“Tốt tốt!” Lâm Tiểu Trúc đương nhiên hưởng ứng kịch liệt. Nàng còn thiếu Thẩm Tử Dực một khoản tiền lớn, nếu vừa đi đường vừa kiếm tiền thì không có gì tốt hơn. Nhất là hôm nay, nàng phát hiện mình có thể dựa vào làm thơ, viết chữ mà kiếm được tiền thì hưng phấn không thua gì Thẩm Tử Dực. Bán thực đơn cũng không phải là ý kiến hay, nàng vẫn muốn giữ lại làm vốn để sau này mở tửu lâu nha. Nhưng bán thi từ tranh chữ thì không có gì phải băn khoăn, đây giống như một cái mỏ vàng, nàng lấy ra lúc nào cũng không sao.
Hai người quay đầu nhìn Viên Thiên Dã.
“Ta đương nhiên không có ý kiến” . Lần này hắn xuất hành là có nhiệm vụ, muốn thể nghiệm và quan sát dân tình, nhìn xem cuộc sống của dân chúng như thế nào mà đề nghị của Thẩm Tử Dực vừa vặn giúp hắn thể nghiệm được dân chúng kiếm tiền cực khổ thế nào.
Ba người hưng phấn thương lượng xem sắp tới nên kiếm tiền thế nào thì đối diện có một phụ nhân vẻ mặt đau khổ chạy tới, nhìn nhìn ba người, lại nhìn Viên Thiên Dã, do dự hỏi” ngươi là Viên đại phu ?”
“Đúng vậy” Viên Thiên Dã dừng bước
“Đại phu, Viên đại phu, ta đang tìm ngươi” phụ nhân kia nghẹn ngào, quỳ xuống nói” nghe nói ngươi đã trị hết bệnh mà Chu đại phu không chữa được. Con trai của ta. . . Con trai của ta bị thương, Chu đại phu nói bó tay, bảo ta mau lo hậu sự. Đại phu, ngươi là thần tiền, là bồ tát, xin hãy cứu con trai của ta” nói tới đây thì khóc nấc lên.
Nàng khóc lóc làm nhiều người đi tới, nhìn thấy phụ nhân quỳ trên đất thì bàn tán” ai nha, đây không phải là nương của Thổ Căn sao ?”
“Đúng vậy, Thổ Căn bị thương, Chu đại phu nói đã bó tay, đáng thương nương của Thổ Căn chỉ có một đứa con trai này”
“Không có việc gì, Thổ Căn nhất định được cứu rồi. Ngươi có nghe chuyện Lý gia chưa ? Vị tiểu đại phu này y thuật rất cao, chỉ một chén nước gừng đã chữa hết bệnh trúng gió của đại lão gia”
“Lời này thật sao? Không có khả năng?”
“Như thế nào không có khả năng? Ta nói cho ngươi biết, tẩu tử của ta làm việc cho Lý gia, chính nàng nói cho ta biết”
“Nói bừa, trúng gió sao có thể lành mau như thế ? còn chỉ dùng nước gừng ? có nghe lầm không đó”