Mục lục
Biết Vị Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Tử Dực tuy chỉ là một hoàng tử nhàn tản nhưng cũng là người ở trên cao, cũng toát ra được khí thế uy nghiêm mà bá tánh bình dân không có được, lúc này bộ dáng lạnh lùng của hắn khiến cho Triệu lão bản rùng mình, toát mồ hôi lạnh, kinh ngạc không biết ứng đối thế nào.

Thấy Triệu lão bản vốn nhạy bén như thế mà phải ngồi sững sờ, Dư chương quỹ vội nói” ba vị bớt giận, chỉ vì Triệu phủ gần đây xảy ra chút việc, nô bộ giảm đi mà mấy hạ nhân mới còn chưa kịp dạy dỗ. Hai nha hoàn phái tới chỗ các vị hôm qua đều là người mới. Các nàng không biết quy củ, nói năng lung tung, đụng chạm tới ba vị, Triệu lão bản nhà ta nhất định sẽ nghiêm trị các nàng thích đáng”

“Đúng đúng đúng, nhất định phải nghiêm trị các nàng” Triệu lão bản lúc này mới phục hồi tinh thần, lên tiếng phụ họa. Hắn biết Viên Thiên Dã chờ Lâm Tiểu Trúc bàn xong chuyện chính sự mới đề cập tới việc này chính là muốn hắn trừng phạt hạ nhân kia, liền không dong dài, hỏi Viên Thiên Dã” không biết Viên công tử có biết nha đầu kia tên gì không ?”

Viên Thiên Dã làm sao biết được, hắn chỉ liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, không lên tiếng.

“Tên Hoàn Nhi” Lâm Tiểu Trúc đáp lời. Viên Thiên Dã muốn trút giận giùm nàng, nàng dù tức giận hắn thế nào cũng không thể làm hắn mất mặt.

“Lão Ngô, lão Ngô.” Triệu lão bản hướng ra ngoài kêu lên. Lúc bàn chuyện làm ăn, càng ít người càng tốt nên trước đó hắn đã đuổi hết hạ nhân ra ngoài

“Lão gia.” Lão Ngô từ bên ngoài tiến vào.

“Kêu Hoàn Nhi vào đây cho ta”

“Dạ”

Chỉ chốc lát sau, Hoàn Nhi đã được đưa vào, vừa vào cửa, nhìn thấy vẻ mặt Viên Thiên Dã thì có chút bất an lại có chút mong chờ, như vẫn hi vọng hắn coi trọng nàng, nói với Triệu lão bản muốn dẫn nàng đi cùng.

Triệu lão bản thấy Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc đều không lên tiếng thì biết chính nha đầu này đắc tội Lâm Tiểu Trúc. Hắn không thèm hỏi đã trực tiếp xử” người tới, kéo nàng xuống đánh hai mươi gậy cho ta”

Hoàn Nhi sợ hãi la lên” lão gia, nô tỳ đã làm sai chuyện gì ?”

“Ngươi ăn nói bừa bãi, nhục mạ khách quý!” Triệu lão bản cả giận nói” mau kéo xuống đánh mạnh cho ta”

Lão Ngô kêu một gã sai vặt khác tiến vào, cùng kéo Hoàn Nhi ra ngoài.

“Lão gia, ta không có, ta không có. . . Lão gia. . .” thanh âm Hoàn Nhi càng ngày càng xa, chốc lát sau đã truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.

“Ta quản hạ nhân không nghiêm, khiến ba bị chê cười rồi” Triệu lão bản chắp tay nói với Viên Thiên Dã” Viên công tử, người xem. . .”

Viên Thiên Dã chẳng qua không chịu được có người khi dễ Lâm Tiểu Trúc, lúc này thấy Hoàn Nhi đã bị trừng phạt đương nhiên không còn dị nghị gì nữa” vậy mời Dư chưởng quỹ ký hiệp ước đi”

Lúc này Triệu lão bản không dám vội vàng rời đi nữa mà ở lại xem qua hiệp ước Dư chưởng quỹ đã viết xong, sau đó đưa cho Lâm Tiểu Trúc” Lâm cô nương, ngươi xem còn quên gì nữa không ?”

Lúc đầu hắn tính đưa hiệp ước cho Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực xem, vì theo hắn thấy, dù nàng có bản lĩnh thế nào cũng chỉ là một tỳ nữ, một là không thể làm chủ, hai là không biết chữ. Nhưng vừa rồi đàm phán, hai vị công tử chỉ ngồi im không lên tiếng, tất cả đều do Lâm Tiểu Trúc làm chủ, mà nàng cũng không hỏi một tiếng, tất cả đều tự mình làm chủ. Điều này làm hắn thấy không bình thường, vị Lâm cô nương này không phải là một tỳ nữ đơn giản.

Lâm Tiểu Trúc nhìn thoáng qua, thấy chỉ là một hợp đồng đơn giản, các điều khoản ghi rõ ràng không có rườm rà như hợp đồng sau này. Nàng thấy Dư chưởng quỹ đã hơn năm mươi tuổi, vung tay liền viết hiệp ước rất lưu loát, có lẽ đã quen làm mà cổ nhân luôn coi trọng chữ tín, nếu nàng còn yêu cầu bổ sung các điều khoản như hợp đồng hiện đại thì sẽ làm mọi người khó xử. Nàng đưa hiệp ước cho Viên Thiên Dã” ngươi xem xem” . Viên Thiên Dã rành thế sự nên đưa cho hắn xem là tốt nhất.

Viên Thiên Dã cầm lấy, xem cẩn thận, gật đầu” không vấn đề gì” . nói xong thuận tay đưa cho Thẩm Tử Dực, tuy có lẽ hắn chưa từng xem qua hiệp ước nhưng ít ra cũng là một cách tôn trọng hắn.

Thẩm Tử Dực đúng là chưa từng xem qua hiệp ước, xem xong thì đưa lại cho Lâm Tiểu Trúc, nàng lập tức cầm bút ký tên mình. Dư chưởng quỹ lại lấy con dấu của Triệu lão bản đóng lên, đưa một nửa hiệp ước cho Lâm Tiểu Trúc, lại hỏi” không biết hai trăm lượng kia, Lâm cô nương muốn lấy bạc, vàng hay là ngân phiếu ?”

“Có ngân phiếu? Đó là tốt nhất .” Lâm Tiểu Trúc nói. Có kinh nghiệm lần trước, bây giờ nàng thích ngân phiếu hơn.

Hôm qua Triệu lão bản đã sai người đến thành Dịch Châu lấy năm mươi lượng vàng, đổi ít ngân phiếu nên lập tức lấy hai trăm ngân phiếu đưa cho Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc cất kỹ, lấy bút mực nói” ta viết tên một vài hương liệu, Dư chưởng quỹ sai người đi mua nha”

Loading...

Triệu lão bản nói vài câu, thấy không còn chuyện gì mới đứng dậy tính đi chọn người thì có hạ nhân tiến vào báo” lão gia, bên ngoài có hai người, nghe nói là Viên công tử y thuật cao minh, muốn mời hắn đến nhà xem bệnh cho người thân”

Viên Thiên Dã nghe vậy, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, biểu tình có chút do dự.

Lâm Tiểu Trúc đương nhiên biết hắn có ý gì” ta ở trong này không có việc gì đâu, hơn nữa ta cũng đang bận, không thể xong ngay được. Các ngươi có việc thì cứ đi, không cần lo cho ta”

Triệu lão bản nghe ra ý tại ngôn ngoại, bật cười nói” Lâm cô nương không có việc gì, nếu Viên công tử lo lắng, ta sẽ sai hai gia đinh đến bảo vệ trong viện. Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện tương tự như Hoàn Nhi nữa, lát nữa ta sẽ sai người bán nàng ta đi”

Viên Thiên Dã chẳng qua là quan tâm quá sẽ bị loạn mà thôi, bọn họ cũng không bị cừu nhân đuổi giết, cho nên không cần quá mức khẩn trương. Nghe Triệu lão bản cam đoan, hắn chắp tay nói” như vậy ta xin giao phó sự an toàn của Lâm cô nương cho Triệu lão bản”

“Yên tâm đi, trị an ở Dương Lâm trấn chúng ta cũng không tệ” Triệu lão bản cười đáp

Sau đó Lâm Tiểu Trúc vội vàng chỉ giáo cho đám người Tiểu An cách làm món vịt nướng, còn Viên Thiên Dã thì ra ngoài khám bệnh, thuận tiện ghé thăm Thổ Căn, thấy hắn đã bớt sốt, người cũng tỉnh táo hơn liền thấy yên lòng, thay thuốc cho hắn. Thẩm Tử Dực tuy chê nhà nghèo không sạch sẽ nhưng vì muốn tranh hơn thua với Viên Thiên Dã nên vẫn theo hắn ra ngoài hành y chứ không ở nhà.

Chuyện của Hoàn Nhi chỉ là như một khúc nhạc đệm, đã sớm bị bọn họ quên mất. Đã làm sai thì phải chịu phạt, còn trừng phạt thế nào thì đó là chuyện của Triệu gia, không liên quan gì tới bọn họ.

Viên Thiên Dã mỗi lần ra ngoài quay về đều thấy Lâm Tiểu Trúc bận rộn trong phòng bếp nhỏ nên cũng yên lòng, tận tâm đi xem bệnh cho mọi người trong trấn. Hắn y thuật cao minh lại tận tâm hết sức lại thu phí không cao, gặp nhà nghèo khó cũng chỉ thu chút ít tượng trưng. Cho nên chỉ mới mấy ngày đã nổi danh khắp Dương Lâm trấn, ai bị bệnh cũng đến tìm hắn cứu chữa, khiến hắn và Thẩm Tử Dực bận đến tối tăm mặt mũi.

Sáng hôm sau, Tiểu An nướng xong một con vịt, Lâm Tiểu Trúc xem xong, giơ ngón tay cái lên nói” không tệ, hương vị không thua gì ta nướng, có thể xuất sư rồi”

Tiểu An nghe vậy, hưng phấn tới đỏ mặt.

“Bí quyết làm món vịt nướng ngươi đều đã biết, như vậy tới phiên hai người kia nướng thử, ngươi hãy chỉ đạo đi, ta chỉ ngồi xem thôi” . Lâm Tiểu Trúc lại nói, dạy tới một lúc nào đó cũng phải buông tay. Nàng tin tưởng Tiểu An trong quá trình chỉ hai người khác chế biến, kỹ thuật sẽ càng thêm thành thục.

“Lâm cô nương, bên ngoài có người tới, nói là Viên công tử sai tới tìm ngươi” . Một nha hoàn từ ngoài đi vào nói. Từ sau chuyện của Hoàn Nhi, không ai dám đối đãi với Lâm Tiểu Trúc như một nha hoàn bình thường nữa, mà luôn tỏ thái độ tôn kính, nên mấy ngày qua Lâm Tiểu Trúc vô cùng thoải mái

“Nga, đến đây.” Lâm Tiểu Trúc lên tiếng, giao cho tiểu An một câu, liền ra cửa.

Ra đến sân, thấy một phụ nhân chừng ba, bốn mươi tuổi đang hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Thím này, có chuyện gì vậy ?” Lâm Tiểu Trúc đi qua hỏi. Người xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, đi vào chỗ nhà giàu khó tránh sẽ nhìn chung quanh một chút, chuyện này cũng bình thường.

Vị phụ nhân kia như thanh âm của Lâm Tiểu Trúc làm hoảng sợ, quay đầu cười nói” ta là Lưu tẩu, lúc này Viên công tử đang trị bệnh cho hàng xóm của ta, nàng là nữ bệnh nhân, Viên công tử không tiện lắm nên bảo ta gọi ngươi đến hỗ trợ”

“Bảo ta đi hỗ trợ?” Lâm Tiểu Trúc có chút nghi hoặc nhìn vị phụ nhân này. Tuy hôm qua hai người giận nhau nhưng Viên Thiên Dã luôn là người cẩn thận lại biết cách săn sóc người khác, biết nàng hai ngày nay bận rộn, không kêu nàng giúp hắn mới đúng, sao giờ lại có chuyện này ?

Lưu tẩu thấy vậy, vội vàng giải thích” hàng xóm của ta là một cô nương mới mười bảy, mười tám tuổi, trong nhà chỉ có một cha già. Ta vốn cũng có hỗ trợ một tay nhưng Viên công tử chê tay vụng về, hắn nói chuyện của hắn giao cho, ngoại trừ Lâm cô nương thì không ai làm được nên bảo ta đi gọi ngươi đến hỗ trợ”

Lâm Tiểu Trúc nghĩ lại thấy cũng có đạo lý, chắc Viên Thiên Dã phải xoa bóp huyệt vị hay là châm cứu, nếu sai lệch một chút sẽ xảy ra chuyện lớn nên cũng có thể nhờ nàng đến giúp.

Có điều. . .

Nàng hồ nghi nhìn Lưu tẩu tử” Viên công tử đi chẩn bệnh, bên người còn mang theo ai không?”

“Ý ngươi nói tới Thẩm công tử bộ dạng tuấn tú, lịch sự sao ?” Lưu tẩu hỏi ngược lại

“Đúng, Viên công tử sao lại không để hắn đến tìm ta mà lại để ngươi đi ?”

Lưu tẩu cười đáp” nói tới vị Thẩm công tử kia thật làm người ta buồn cười. Không biết sáng nay hắn ăn cái gì mà bụng không thoải mái, đi vệ sinh liên tục nhưng lại không quen dùng nhà xí của chúng ta, không ngờ cứ thế mà ra quần. Lúc này đang ở trong nhà ta tắm rửa thay quần áo, không được tự nhiên lắm đâu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK