Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ, vén áo thi lễ:” đa tạ Dực công tử chiếu cố”
Thẩm Tử Dực quay đầu cười nói với Viên Thiên Dã” Viên thần y, xem ra ngươi chọn chưởng quầy đúng người rồi, người rành việc buôn bán như Lâm cô nương đây e là chẳng có mấy người”
Viên Thiên Dã từ chối cho ý kiến, chỉ chắp tay nói” đa tạ Dực công tử chiếu cố cho tiểu điếm”
Thẩm Tử Dực bật cười ha hả, dùng sức vỗ vai Viên Thiên Dã nói” Viên thần y, những lời này thốt ra từ miệng ngươi sao buồn cười dữ vậy ? ngươi như vậy chẳng giống người làm ăn chút nào”
Ngay cả Lâm Tiểu Trúc cũng mỉm cười. Viên Thiên Dã dù đã dịch dung thì khí chất cao hoa vẫn không mất được, người như hắn, trời sinh đã ở địa vị cao, mấy lời chào mời vừa rồi của hắn, quả thật nghe rất buồn cười.
Thẩm Tử Dực nói thêm vài câu, đưa địa chỉ cho Lâm Tiểu Trúc rồi mới cáo từ” hôm nay ta không có ở nhà, ngày kia ngươi mang điểm tâm đến phủ ta đi, đến lúc đó sẽ bàn bạc xem cần làm bao nhiêu điểm tâm”
“Dạ, nhất định sẽ đem đến đúng hạn” . Dù Thẩm Tử Dực không lên tiếng, Lâm Tiểu Trúc cũng muốn đích thân mang đến. Hắn đã biết nàng là quản lý, hắn không nói hai lời đã đồng ý giao dịch cũng vì nể mặt Viên Thiên Dã, nàng càng phải nể mặt hắn.
Viên Thiên Dã có chút không vui. Lâm Tiểu Trúc ở trong lòng hắn giống như trân bảo, sợ nhất là bị người khác dòm ngó mơ ước, nhất là khi tâm của nàng còn chưa dành cho hắn, càng khiến hắn không an tâm. Thẩm Tử Dực dù là tướng mạo hay tài hoa đều không thua hắn, để Lâm Tiểu Trúc tiếp xúc với hắn, Viên Thiên Dã lại càng không yên tâm. Nhưng đã đồng ý cho Lâm Tiểu Trúc ra ngoài mua bán, không để cho hai người tiếp xúc là không được. Hắn chỉ có thể âm thầm hạ quyết định trong lòng, nếu ngày đó không có việc gì lớn thì sẽ cùng Lâm Tiểu Trúc đến Thẩm viên.
Thẩm Tử Dực cũng không biết lúc này Viên Thiên Dã đã xem hắn như là tình địch, đi dạo một vòng trong tiệm rồi cáo từ.
Đợi Thẩm Tử Dực rời đi, Lâm Tiểu Trúc tò mò hỏi” Dực công tử này là hoàng tử Nam Việt sao lại sống ở Bắc Yến chúng ta ?” chẳng lẽ hắn là con tin ?
Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc thật sâu, hồi lâu mới nói” hiện giờ bốn nước thái bình, có nhiều hoàng tử không có hi vọng kế vị nhưng lại có tiền vào nhàn rỗi liền đi du ngoạn khắp nơi, tăng thêm hiểu biết cũng học hỏi đạo trị quốc của nước khác, sau này có thể góp ý cho phụ hoàng nhà mình, coi như là lập được chút công lao”
Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu, cười nói:” vậy cũng phải” . Tứ hải thái bình, quốc thái dân an, các vị lãnh đạo đều đem hết tâm tư đặt lên việc thống trị quốc gia, phát triển kinh tế, ở một nơi như vậy cũng coi như là may mắn của nàng khi xuyên qua.
“Tiểu Trúc.” Viên Thiên Dã thấp giọng gọi, thanh âm từ tính rất êm tai.
“Ân?” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu như hồ nước của hắn, tâm của nàng đột nhiên nhảy dựng lên, vội vã chuyển tầm mắt” công tử có gì phân phó ?”
“Đợi sau khi đại sự của ta hoàn thành, chúng ta cùng chu du các nước, tìm hiểu phong tục các nơi, thưởng thức mỹ thực các loại được không ?”
Lâm Tiểu Trúc nao nao, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Viên Thiên Dã. Đây vẫn là giấc mộng của nàng nhưng chưa từng nghĩ sẽ cùng trải qua với Viên Thiên Dã.
Nàng rũ mắt, cười cười đáp” ý tưởng của công tử rất tốt nhưng đôi khi mọi chuyện không thể nói trước được, có một số việc không do mình nắm trong tay. Cho nên hiện tại Tiểu Trúc không thể đáp ứng công tử, nếu không sau này lại chính là nuốt lời” , ngẩng đầu lên bổ sung” hơn nữa, mỗi người đều có chuyện quan trọng nhất cần làm, tỷ như đại sự trước mắt của công tử quan trọng hơn việc chu du các nước, mà với Tiểu Trúc, việc chuộc thân cũng là quan trọng nhất, có tự do rồi, đi dạo chơi cũng thoải mái hơn. Cho nên Tiểu Trúc muốn kiếm đủ năm ngàn lượng bạc chuộc thân, sau đó kiếm đủ tiền rồi mới tính tới chuyện chu du các nước”
Trả lời như vậy khác nào hắt một chậu nước lạnh vào mặt Viên Thiên Dã.
Vẫn biết nàng vô tâm với hắn, mà hắn nói những lời kia cũng vì bị Thẩm Tử Dực kích thích, muốn Lâm Tiểu Trúc hiểu được tâm ý của hắn mà thôi. Không ngờ nàng lại trả lời thẳng thừng như thế, nàng là người thông minh, biết rõ chỉ cần nói với hắn một câu, năm ngàn lượng bạc không cần nói tới, biết rõ cùng hắn đi chu du các nước, nàng không phải lo nghĩ gì nhưng vẫn cứ nói như vậy, không hề lưu lại cho hắn một đường sống cũng cự tuyệt rất rõ ràng.
Hắn nhìn nàng, rất muốn hỏi rõ, xem nàng rốt cuộc chướng mắt hắn chỗ nào nhưng đây không phải là nơi để nói chuyện tâm tình, hơn nữa dù là câu trả lời thế nào cũng sẽ đả thương người. Mà một khi đã nói ra, có thể hai người sẽ không thể nói chuyện thoải mái với nhau được nữa, cho nên đành kiềm nén tâm sự, chỉ biết thở dài một hơi.
“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc muốn duy trì khoảng cách với Viên Thiên Dã nhưng cũng không muốn căng thẳng với hắn, cảm giác không khí có chút xấu hổ liền nói lảng sang chuyện khác” tiệm này còn chưa có tên, công tử viết một cái đi rồi cho bọn họ treo lên”
Viên Thiên Dã nghĩ nghĩ rồi kêu Viên Thập” chuẩn bị giấy bút”
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, hắn liền vung bút lên, nét chữ như rồng bay phượng múa” Ngọc Soạn Trai”
“Tên rất hay, chữ viết của công tử cũng rất đẹp” Lâm Tiểu Trúc thật lòng khen ngợi.
Soạn Ngọc, thức ăn tinh mỹ trân quý, nếu trực tiếp dùng hai chữ này, đối với cổ nhân luôn chú trọng sự khiêm tốn thì có vẻ quá mức phô trương nhưng đổi lại thành soạn ngọc, ý tứ giống nhau mà lại hàm súc, uyển chuyển hơn nhiều. Hơn nữa, nét bút của Viên Thiên Dã không hữu lực giống như thư pháp mà dáng dấm của chữ giản thể, phong cách lịch sự tao nhã, hợp với tên tiệm, lại càng tăng thêm sức mạnh, không có gì tốt hơn.
Lâm Tiểu Trúc muốn tận dụng vị trí của cửa hàng, phát triển nói trở thành cửa hàng điểm tâm đệ nhất Bắc Yến. Nàng muốn mỗi một quan to quý nhân khi dùng điểm tâm đều nghĩ tới sản phẩm của cửa hàng nàng. Cho nên, điểm tâm ngoại trừ hương vị thơm ngon thì ngoại hình cũng phải bắt mắt tinh mỹ. Mấy ngày qua nàng đã vẽ rất nhiều bản mẫu, lúc này liền lấy ra đưa cho Viên Thiên Dã đặt tên, sau đó giao cho Chu chưởng quầy sai người tìm công tượng chế tác.
Đại sự đã định, chuyện kế tiếp là dạy đầu bếp làm điểm tâm, Lâm Tiểu Trúc nói” chuyện trong tiệm đã thu xếp xong, cần phải dạy bọn họ cách làm điểm tâm, còn phải mua nhiều vật dụng nữa nên hôm nay ta sẽ ở lại trong tiệm, nếu công tử có việc bận thì cứ đi đi” . http://www. tieunguyennguyen. wordpress. com
“Cũng được” Viên Thiên Dã bình thường cũng không quản mấy việc lặt vặt, hôm nay tới đây cũng chỉ vì Lâm Tiểu Trúc, cho nên dặn dò Chu chưởng quầy vài câu rồi mang theo Viên Thập rời đi.
Trong tiệm ngoại trừ Chu chưởng quầy còn có một đầu bếp khoảng bốn mươi tuổi, hai phụ nhân phụ việc trong bếp, hai tiểu nhị thông minh nhanh nhẹ, hai người làm tạp vụ. Viên Ngũ Nương hôm nay cũng đi theo, nàng là người Viên Thiên Dã tin tưởng nên Lâm Tiểu Trúc bố trí nàng phụ trách việc mua hàng, còn nàng đi kiểm tra trong ngoài một lần rồi kêu Viên Ngũ Nương và Chu chưởng quầy cùng đi mua hàng.
Sau đó nàng gọi thợ đến, bảo hắn làm mấy khuôn bánh cho mình.
Bánh ngọt kiểu dáng Tây Âu sẽ là át chủ bài của cửa hàng. Thực ra, mấy món bánh ngọt này chủ yếu là dùng lòng trắng trứng, đường, sữa, bột mì mà làm thành, ngoài ra còn có thể dùng sữa để làm thành bơ, rồi còn các loại trái cây nữa, như vậy là có thể làm ra rất nhiều sản phẩm. Yến hội của Thẩm phủ lần này, nàng sẽ chỉ làm bánh tarte trái cây, bánh bơ ngọt, đu đu đá, bánh đúc đậu, đậu xanh kem ly. Năm loại này vừa mới lạ lại thích hợp với khí hậu mùa hè, có thể tạo danh tiếng, còn lại sau này tính tiếp.
Mấy ngày sau đó, Lâm Tiểu Trúc khôi phục cuộc sống bận rộn như ở sơn trang trước kia, sáng sớm liền rời giường, luyện công phu xong thì đến phòng bếp làm bữa sáng cho Viên Thiên Dã, sau đó thì đến cửa hàng, cùng mọi người ăn sáng, tiếp theo là bận rộn công việc.
Cũng may Lý đầu bếp mà Viên Thiên Dã bố trí là một người rất có kinh nghiệm lại sáng ý, có nhiều thứ, chỉ cần nói qua một lần là hiểu, còn căn cứ vào sở thích của từng người mà đưa ra ý kiến cải tiến. Hơn nữa hắn là người của Viên Thiên Dã, không có tâm tư học nghề rồi bỏ đi nên Lâm Tiểu Trúc rất hài lòng về hắn. Hai người cả ngày bận rộn làm điểm tâm, sau đó đưa đến Viên phủ cho Viên Thiên Dã thưởng thức và đánh giá.
“Tốt lắm.” Viên Thiên Dã tuy không thích đồ ngọt nhưng mỗi loại đều ăn thử một miếng” ngày mai ta sẽ đi đưa điểm tâm cùng ngươi”
“A?” Lâm Tiểu Trúc có chút ngoài ý muốn, Viên Thiên Dã có rất nhiều chuyện cần xử lý, hơn nữa với danh hiệu thần y sẽ có nhiều quan to quý nhân cần hắn chữa trị, có thể nói là vô cùng bận rộn, sao hắn lại có thời gian cùng nàng đến Thẩm phủ ?
“Ta không tính tham gia yến hội, cho nên ngày mai đến Thẩm viên cũng không tính là thất lễ” Viên Thiên Dã giải thích.
Lâm Tiểu Trúc lúc này mới giật mình” thì ra là thế” lại vui vẻ bổ sung” trời nóng, mấy món điểm tâm để lâu dễ bị hư, cho nên sáng sớm mai ta sẽ đến tiệm, công tử khi nào khởi hành thì sai người báo cho ta biết một tiếng”
“Vậy cũng được, ngươi làm xong thì bảo Viên Ngũ Nương đến nói với ta một tiếng, ta cho xe ngựa qua đón ngươi”
“Dạ” sắp xếp như vậy không còn gì tốt hơn.
Hôm sau, từ sáng sớm Lâm Tiểu Trúc và Lý đầu bếp đã bận luôn tay luôn chân, điểm tâm làm xong để vào trong mộc dũng, bên cạnh còn chén mấy khối băng, sau đó hội hợp với Viên Thiên Dã rồi cùng tới Thẩm viên.
Thẩm Tử Dực tuy đến Bắc Yến du lịch nhưng cũng mua một cái vườn rất lớn, trang hoàng xa xỉ, đình đài lầu các chằng chịt, hoa cỏ tươi tốt, cảnh trí vô cùng hợp lòng người.
Người gác cổng hiển nhiên đã được Thẩm Tử Dực phân phó, nhìn thấy đám người Viên Thiên Dã đến liền đưa bọn họ vào. Cũng đã có người sớm vào thông báo, nên sau khi đi qua hành lang gấp khúc được một đoạn đã thấy Thẩm Tử Dực từ xa đứng đón, bên cạnh còn có mộ vị công tử trẻ tuổi và một nữ tử cực kỳ hoa lệ.