Lâm Tiểu Trúc cả kinh, ngẩng đầu nhìn lướt qua. Chỉ thấy vị công tử kia khoảng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo có bảy phần giống Viên Thiên Dã khi dịch dung nhưng sắc mặt lại tái nhợt, túi mắt xệ xuống, chứng tỏ là tửu sắc quá độ, thì ra hắn là Đoan Vương thế tử.
Bên cạnh hắn là nữ tử mặc váy màu phấn hồng hoa lệ, tướng mạo có vài phần giống hắn, độ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, vẻ mặt cao ngạo. Khi nàng nhìn thấy Viên Thiên Dã thi lễ thì sắc mặt trầm xuống giống như hắn mượn nàng mấy vạn lượng mà không trả. Xem ra nữ tử này là tam nữ nhi của Đoan Vương, Uyển Hoa quận chúa.
Nữ tữ mặc áo màu vàng nhạt, váy dài màu xanh lá mạ đứng sau bọn họ một chút, dung mạo thanh tú, khí chất dịu dàng, nghe thấy thanh âm của Viên Thiên Dã thì hai mắt tỏa sáng, đi đến sau lưng Uyển Hoa quận chúa, xấu hổ mỉm cười với Viên Thiên Dã.
Đoan vương thế tử Viên Chấp thái độ hòa nhã, gật đầu mỉm cười với Viên Thiên Dã, còn Uyển Hoa quận chúa lại hơi trào phúng nói” di, không phải hạ nhân thông báo là hai người mang điểm tâm đến sao ? sao lại là Viên đại phu ? Viên đại phu ngươi đổi làm người đưa điểm tâm từ khi nào vậy ?”
Bị đường muội khiêu khíc, sắc mặt Viên Thiên Dã vẫn như cũ, thản nhiên tươi cười, thong dong chắp tay đáp” công việc chính của tại hạ vẫn là đại phu, Uyển Hoa quận chúa nếu có chỗ nào không thoải mái, có thể sai người đến gọi tại hạ tới chữa trị cho quận chúa”
Sắc mặt Uyển Hoa quận chúa lập tức trầm xuống, tức giận nói” Viên Thiên Dã, ngươi thật to gan, dám rủa bản quận chúa sinh bệnh”
Tươi cười trên mặt Viên Thiên Dã lập tức biến mất, xoay người chắp tay nói với Thẩm Tử Dực” Dực công tử, điểm tâm đã đưa tới, nếu quý phủ có khách quý, chúng ta không tiện ở lâu, cáo từ”
Phụ thân Thẩm Tử Dực là hoàng đến Nam Việt, hắn cũng đã được phong vương, địa vị cao hơn tôn tử của hoàng đế Bắc Yến nhiều, cho nên dù có tạm trú ở Bắc Yến, hắn cũng không cần lấy lòng huynh muội Viên Chấp nhưng Viên Thiên Dã là nhân tài hắn vẫn muốn lung lạc. Lúc này thấy Viên Thiên Dã bị Uyển Hoa quận chúa làm khó dễ, hắn vừa cao hứng lại vừa lo lắng. Cao hứng là Viên Thiên Dã có xích mích với hoàng tộc Bắc Yến, như vậy hắn có thể thừa cơ hội lôi kéo Viên Thiên Dã đến Nam Việt ; lo lắng là vì người đắc tội Viên Thiên Dã dù sao cũng là khách của hắn, sợ Viên Thiên Dã giận chó đánh mèo với hắn.
Thẩm Tử Dực đang tính bồi tội với Viên Thiên Dã cũng sẽ tự mình đưa Viên Thiên Dã xuất môn, nào ngờ Đoan Vương thế tử Viên Chấp đã tiến lên trước, chắp tay nói với Viên Thiên Dã” thực xin lỗi, vừa rồi xá muội bị ta giáo huấn vài câu, tâm tình không vui nên vô cớ trút giận lên người Viên đại phu. Nang bị phụ vương ta chiều hư, không được như ý là cáu kính, xin Viên đại phu nể mặt phụ vương ta mà không so đo với xá muội. Tại đây, ta xin thay nàng nhận lỗi với Viên đại phu” nói xong còn muốn khom người thi lễ với Viên Thiên Dã.
Tuy địa vị của Viên Thiên Dã thấp hơn Viên Chấp, cũng chỉ là một đại phu, nếu dám để Viên Chấp vái chào, như vậy chẳng phải làm cho mình trở thành người vô lễ mà Viên Chấp lại có tiếng thơm là chiêu hiền đãi sĩ, cho nên vội tiến lên đỡ lấy Viên Chấp, ra vẻ cảm động nói” thế tử quá lời rồi, Thiên Dã không dám nhận”
Viên Chấp tất nhiên là không muốn hành lễ với bá tánh bình dân, chẳng qua là Viên Thiên Dã chẳng những trị liệu cho gia gia hắn mà bệnh của phụ thân hắn cũng phải nhờ vào Viên Thiên Dã. Cho nên hắn cũng như Uyển Hoa quận chúa, vì chuyện của Viên Thiên Dã mà mất đi một cánh tay như Hà Văn Thanh, trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt vẫn hòa nhã với Viên Thiên Dã, là muốn mượn sức mà thôi.
Thấy Viên Chấp nói mấy câu đã bù được sai lầm của Uyển Hoa quận chúa, thái độ lại khiêm tốn, làm cho Viên Thiên Dã cảm động, Thẩm Tử Dực có chút bất đắc dĩ, đành nói” Viên thẩn y, nếu đã đến đây sao có thể chưa uống ly trà đã rời đi, đến, đến, tới đình phía trước ngồi đi”
“Đến, Viên đại phu, mời vào trong” Viên Chấp cũng đảo khách thành chủ, lên tiếng mời.
Hai vị hoàng tử, thế tử đã lên tiếng Viên Thiên Dã nào dám cự tuyệt, chỉ khiêm tốn vài câu rồi đi theo sau bọn họ.
Lúc này thiên kim phủ thừa tướng Tần Thanh Mạn cũng thả chậm cước bộ, quay đầu, xấu hổ cười nói” Viên đại phu, đã lâu không gặp ngươi”
“Tần cô nương thân thể thế nào ?” Viên Thiên Dã cũng chậm lại, duy trì cách Tần Thanh Mạn năm bước
Tần Thanh Mạn cười nói:” Viên đại phu y thuật cao minh, uống mấy viên thuốc của ngươi, bệnh của ta đã không trở ngại nữa, gia phụ nói cũng là nhờ vào Viên đại phu”
“Thân là đại phu, chuyện vui vẻ nhất là chữa khỏi cho bệnh nhân” biểu tình của Viên Thiên Dã vẫn trước sau như một, thái độ không nhiệt tình cũng không xa cách.
Tần Thanh Mạn đang tính nói tiếp thì phía trước đã vang lên tiếng thúc giục của Uyển Hoa quận chúa” Thanh Mạn, nhanh chút đi”
“Dạ” Tần Thanh Mạn đành phải mỉm cười xin lỗi Viên Thiên Dã rồi rảo bước đến cạnh Uyển Hoa quận chúa.
Lâm Tiểu Trúc đi sau Viên Thiên Dã, thu hết mọi chuyện vào mắt, trong lòng cười thầm : xem ra vị Tần cô nương có ý với Viên Thiên Dã ah. Tiểu thư phủ thừa tướng, cũng xứng đôi với hắn nha. Hơn nữa vị cô nương này gương mặt thanh tú, cử chỉ thục tĩnh dịu dàng, là một đối tượng tốt.
Đi qua hành lang gấp khúc là đến mộ nhà thủy tạ, trên bàn trong nhà thủy tạ còn có ly trà và điểm tâm, xem ra vừa rồi bọn họ ở đây uống trà nói chuyện. Thẩm Tử Dực mời đám người Viên Chấp ngồi xuống, rồi lại tiếp đón Viên Thiên Dã, còn tự mình rót trà cho hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” Lâm cô nương, không biết hôm nay mang cái gì ngon đến ? mau lấy ra cho mọi người nếm thử đi”
Viên Ngũ Nương và tiểu nhị A Sinh đi theo sau liền mang giỏ trúc và mộc dũng lên, Lâm Tiểu Trúc tự tay lấy bánh ngọt từ trong giỏ ra đưa tới trước mặt bọn họ” đây là bánh bơ ngọt do tiểu điểm mới sáng chế, mời các vị quý nhân” trong lòng lại thấy may mắn vì mỗi loại đều làm tới mười cái mang đến đây.
Bánh ngọt này chỉ cỡ một ly trà nhỏ, được đặt trong một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo.
Mặt trên dùng bơ vẽ một đóa hoa màu hồng phấn, còn có lá cây màu xanh, nhìn rất tươi mắt, đáng yêu. Tần Thanh Mạn không có tâm cơ gì, vừa thấy đã reo lên” oa, thật xinh đẹp” nói xong tính giơ tay lấy
Lâm Tiểu Trúc liền đưa một chiếc đĩa ăn chế tạo bằng trúc cho nàng, cười nói” bơ trên mặt dễ bị chảy nên dùng đĩa ăn sẽ tốt hơn”
Uyển Hoa quận chúa trong lòng vẫn còn giận Viên Thiên Dã vì một tỳ nữ mà làm cho phụ thân mình mất đi một phụ tá đắc lực, nên nhìn hắn rất không vừa mắt, tuy vậy nhìn thấy bánh ngọt đáng yêu cũng không khỏi tán thưởng nhưng trên mặt vẫn không giấu diếm vẻ khinh thường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm hoa sen trong hồ.
Thẩm Tử Dực là chủ nhân, điểm cũng do hắn yêu cầu cho nên hắn phải lên tiếng trước” nhìn qua rất được, không biết hương vị thế nào ?' nói xong bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng.
Tần Thanh Mạn thấy đóa hoa xinh đẹp, luyến tiếc không nỡ ăn nên chỉ tò mò hỏi Thẩm Tử Dực” thế nào?”
Miếng bánh vừa vào miệng, nháy mắt Thẩm Tử Dực cảm thấy kinh diễm, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, nuốt miếng bánh xuống rồi mới nói” trên mặt có một tầng, chính là đóa hoa kia, vừa mềm vừa mịn, có vị ngọt lại mang theo hương sữa nồng đậm, vừa vào miệng liền tan. Bên dưới là lớp bánh rất xốp, còn có mùi trứng, kết hợp với đóa hoa kia, cảm giác thật không nói nên lời, tuyệt diệu không thể tả. Ăn rất ngon, ta chưa từng ăn điểm tâm nào giống như vậy”
Nghe Thẩm Tử Dực miêu tả như vậy, những khác cũng bị hiếu kỳ. Tần Thanh Mạn nhịn không được cũng xắn một miếng bánh cho vào miệng, hai mắt lập tức tỏa sáng, không duy trì hình tượng thục nữ nữa mà lập tức nuốt miếng bánh trong miệng xuống rồi lại cho miếng khác vào, lưu luyến hồi lâu mới nhai nuốt, lấy khăn tay lau miệng xong quay sang nói với Viên Thiên Dã” Viên công tử, đây là đầu bếp trong tiệm ngươi làm sao? thật sự ăn rất ngon? Có phải sau này cũng có bán không, ta nhất định sẽ thường xuyên ghé cửa hàng điểm tâm của ngươi”
Nha! Lâm Tiểu Trúc âm thầm đắc thắng. Xem ra khẩu vị cổ nhân và người hiện đại không khác nhau, chẳng có nữ nhân nào chống cự được sức hấp dẫn của bánh ngọt bơ.
Uyển Hoa quận chúa nghe Tần Thanh Mạn tán thưởng như vậy cũng không nhịn không được cầm đĩa lên ăn. Bánh vừa vào miệng, ánh mắt của nàng cũng tỏa sáng, ăn xong lại nói” cũng bình thường thôi, hương vị thua xa điểm tâm do đầu bếp nhà ta làm”
Chỉ cần không nhằm trực tiếp vào Viên Thiên Dã, Viên Chấp cũng để mặc nàng làm khó dễ.
Uyển Hoa quận chúa thấy ca ca không lên tiếng càng thêm đắc ý, quay sang nói với Thẩm Tử Dực” Dực công tử đến Bắc Yến chúng ta thì là khách quý, có chuyện gì cứ lên tiếng, đừng khách khí. Như vậy đi, điểm tâm trong yến hội, ta sẽ phái đầu bếp Đoan Vương phủ chúng ta đến làm cho ngươi. Nhà ta có hai đầu bếp, không phải ta khoe khoang nhưng tuyệt đối là công phu số một, điểm tâm làm ra, mấy quán nhỏ bên ngoài không thể so bằng”
'Sao có thể không biết xấu hổ chứ? Ta ở Bắc Yến mời khác, sao dám làm phiền đầu bếp của khách nhân, chuyện này không thể nào. Hơn nữa ta cũng đã nói với Viên thần y, sử dụng điểm tâm của bọn họ, đã nói ra rồi đâu thể nuốt lời. Lòng tốt của Uyển Hoa quận chúa ta xin nhận, nhưng đầu bếp thì xin miễn đi” Thẩm Tử Dực một lòng muốn mượn sức Viên Thiên Dã, làm sao dám ở trước mặt mọi người đắc tội hắn, cho nên chỉ có thể khéo léo từ chối đề nghị của Uyển Hoa quận chúa.
Uyển Hoa được Đoan Vương vô cùng sủng ái, ở Bắc Yến có ai dám không nể mặt nàng nhưng lúc này Thẩm Tử Dực lại không cho nàng mặt mũi liền trầm mặt xuống, đang tính phát tác thì Viên Chấp đã khẽ kéo vạt áo nàng, cho nên đành ngậm miệng lại.
Nhưng nàng vẫn không buông tha cho Viên Thiên Dã, tròng mắt chuyển động, cười nói” ngày đó tuy là Dực công tử mời khách nhưng vẫn phải tiếp đón mọi người, không có thời gian rảnh, cũng nên để chúng ta tận chức trách làm chủ nhà đi. Nếu ngươi đã hứa với Viên đại phu, hay quyết định như vầy đi, vẫn lấy điểm tâm của bọn họ nhưng ta cũng sẽ phái đầu bếp đến đây cho ngươi dùng. Đến lúc đó để bọn họ làm điểm tâm tỷ thí với nhau, cũng để mọi người có thêm hứng thú, Dực công tử thấy chủ ý của ta thế nào”