Đồng tử của Viên Thiên Dã co rút, đưa tay cầm lấy mấy tấm ngân phiếu, nhìn đến mức tròng mắt sắp phu hỏa, gằn giọng hỏi Lâm Tiểu Trúc” mấy tấm ngân phiếu này ở đâu mà có ? có phải mượn của Thẩm Tử Dực không ?”
Nghe nửa câu đầu, Lâm Tiểu Trúc có chút tức giận, cảm thấy Viên Thiên Dã hoài nghi lai lịch mấy tấm ngân phiếu này là vũ nhục nhân phẩm của nàng nhưng nghe nửa câu sau mới nhẹ nhõm thở một hơi, gật đầu nói” đúng vậy”
Viên Thiên Dã đặt mạnh mấy tấm ngân phiếu xuống bàn, trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, cắn răng nói” Lâm Tiểu Trúc, ngươi thà mượn bạc của Thẩm Tử Dực cũng phải trả đủ năm ngàn lượng cho ta ? ngươi xem ta là ai, ngươi đem hắn trở thành gì ? hắn đối với ngươi có ý đồ gì, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ? có phải ngươi thích hắn cho nên mới không muốn gả cho ta ? hắn có gì tốt ? hắn sao mạnh bằng ta ?”
Lâm Tiểu Trúc chưa kịp lên tiếng, hắn bỗng nhiên vươn tay kéo nàng vào lòng, vòng tay như gọng kìm cứng cáp, chặt chẽ cố định nàng rồi cúi đầu hôn xuống.
“Ngô. . . Viên Thiên Dã, ngươi tên hỗn đản này.” Lâm Tiểu Trúc hàm hồ kêu lên, vươn tay cho Viên Thiên Dã một cái tát vang dội.
Thanh âm thanh thúy làm cho không chỉ Viên Thập mà cả Viên Thiên Dã cũng ngẩn người, Lâm Tiểu Trúc nhân cơ hội này giãy khỏi lòng hắn, tức giận đá hắn một cái, phùng mang trợn mắt hét lớn” Viên Thiên Dã, ngươi hỗn đản”
Nói xong, nước mắt đầm đìa bỏ chạy ra ngoài.
Mụ nội nó, một lần khinh bạc liền quên đi, coi như do hắn thương tâm, cảm xúc không ổn định nên không khống chế được. Bây giờ hắn lại dùng lại chiêu này, hắn xem nàng là ai chứ ? Loại nam nhân này còn uổng công nàng thấy hắn đáng thương, không đành lòng thương tổn hắn, lại cảm thấy hắn là chính nhân quân tử nên đến giờ chưa từng đề phòng hắn. Không ngờ quạ trong thiên hạ đều đen, hắn cũng không phải thứ tốt gì.
“Tiểu Trúc cô nương, ngươi làm sao vậy?” Ngô ma ma cầm thực hộp đi vào, thấy Lâm Tiểu Trúc đầu tóc rối bù, khóc lóc chạy ra từ viện của công tử, vội vàng hỏi.
Lâm Tiểu Trúc không để ý đến nàng, chạy thẳng một mạch, cũng không quan tâm ánh mắt khác thường của mọi người nhìn mình. Trở lại phòng, nàng thay đổi xiêm y vải thôi, cởi bỏ trang sức trên đầu, nhanh chóng thu thập hành lý rồi thẳng tiến ra cổng lớn.
Viên Ngũ Nương từ lúc đi cùng Lâm Tiểu Trúc vào Đoan vương phủ vẫn luôn âm thầm đi theo nàng, thấy vậy vội vã đến viện Viên Thiên Dã bẩm báo” công tử, Lâm cô nương mang theo hành lý ra cửa”
Viên Thiên Dã vẫn đứng yên chỗ cũ, vỗ về bên má bị đánh, vẻ mặt ngây ngốc, nghe vậy, ảm đạm phất tay” tùy nàng đi”
“Vậy thuộc hạ có cần âm thầm đi theo nàng không ?”
“Đi theo nàng, nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của nàng.” Viên Thiên Dã nói.
“Dạ” Viên Ngũ Nương thi lễ rồi phi thân lên mái nhà, thẳng tiến về cửa lớn.
Ra khỏi Viên phủ, Lâm Tiểu Trúc đi thẳng một đường hồi lâu mới dừng bước, nhìn người ta qua lại ngay ngã tư đường, nàng bỗng nhiên có chút mờ mịt, không biết mình phải đi đâu về đâu. Cửa hàng điểm tâm và tiệm lẩu tuy là tâm huyết của nàng nhưng người ở đó đều là người của Viên Thiên Dã. Hiện giờ nàng đã rời khỏi hắn, đương nhiên hai nơi đó đã không còn của nàng, hơn nữa, nàng cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì với hắn nữa.
Đi Thẩm viên sao? Nàng đưa tay xoa môi bị Viên Thiên Dã khinh bạc, phủ bỏ ý định này. Vừa rồi Viên Thiên Dã không khống chế được cũng do ăn dấm chua của Thẩm Tử Dực. Bây nàng còn chưa rời khỏi Bắc Yến, nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong tầm mắt của Viên Thiên Dã, nếu đến Thẩm viên ở, không biết cái tên thích ăn dấm chua kia còn làm ra chuyện gì nữa.
Nghĩ nghĩ, nàng quyết định đi đến một khách điếm.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ Thái thượng hoàng và Thái hậu hận nàng đến nghiến răng, lại biết Viên Thiên Dã thích nàng. Nếu tiếp tục ở lại Bắc Yến không chừng sẽ bị bọn họ bắt để uy hiếp Viên Thiên Dã, nàng vẫn nên rời khỏi đây thôi.
“Vị cô nương này,muốn ở trọ sao ?” tiểu nhị nhiệt tình đón tiếp. Tuy dân phong Bắc Yến không thoáng như Nam Việt quốc nhưng cũng không phải không có cô nương một mình đến khách điếm nghỉ trọ. Nhìn Lâm Tiểu Trúc xiêm y bình thường, tiểu nhị nghĩ chắc nàng từ xa đến nương nhờ họ hàng.
Lâm Tiểu Trúc lấy ra hai mươi văn tiền, đưa cho tiểu nhị, nói” ta muốn hỏi thăm tiểu ca một chút, thương đội Nam Việt quốc có ở chỗ các ngươi hay không ?”
“Cô nương tới không đúng lúc rồi, mấy ngày trước quả thật có một thương đội của Nam Việt quốc nghỉ ở chỗ chúng ta nhưng hôm qua bọn họ đã đi rồi” thấy Lâm Tiểu Trúc lộ vẻ thất vọng, tiểu nhị lại nói tiếp” cô nương rẽ trái rồi lại đi thẳng khoảng một nén nhang sẽ thấy Thịnh Vượng khách điếm, nghe nói hai ngày nay có một thương đội ở đó nhưng không biết của quốc gia nào, cô nương không ngại thì tới đó tìm hiểu xem sao”
“Đa tạ tiểu ca.” Lâm Tiểu Trúc lại lấy một trăm văn tiền đưa cho tiểu nhị” ta muốn một gian phòng yên tĩnh một chút”
Tiểu nhị cứ tưởng Lâm Tiểu Trúc chỉ muốn hỏi thăm tin tức, đang có chút thất vọng, không ngờ nàng còn muốn ở trọ, thái độ nhiệt tình hẳn, dẫn nàng lên lầu, tìm một gian phòng trong góc cho nàng.
Lâm Tiểu Trúc đi vào nhìn thoáng qua, gật đầu, cầm lấy chìa khóa, cười nói” tốt lắm, ngươi bận thì cứ đi đi” . Thấy tiểu nhị đã đi xuống, nàng cũng không bỏ hành lý xuống mà vẫn mang trên lưng đi xuống lầu, đến tiệm quần áo mua hai bộ nam trang, một tấm vải rồi mới trở lại khách sạn, dùng vải quấn ngực và eo, thay đổi nam trang.
Nhìn vào gương, Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi, nữ phẫn nam trang, nói dễ hơn làm. Chưa nói làn da nàng trắng mịn mềm mại, tai còn xỏ lỗ thì không thể lừa được ai, nhưng thật ra dáng người sau khi bó bó buộc buộc thì đúng là không thể nhận ra.
Nàng không có kỹ năng dịch dung như Viên Tam Nương nên đành chịu thua, mang hành lý, đi xuống lầu, thẳng tiến hướng Thịnh Vượng khách sạn. Tới đó sau khi nghe ngóng quả nhiên có thương đội của Nam Việt quốc, sau khi thu mua hàng hóa ở Yên kinh, ngày mai sẽ lên đường.
Hỏi thăm tin tức xong, Lâm Tiểu Trúc liền tìm thủ lĩnh thương đội nói” ta có thân thích ở Nam Việt quốc, muốn đến đó tìm người thân, không biết có thể đi theo thương đội các ngươi không ?”
Thủ lĩnh này họ Lý, tuổi chừng bốn mươi, nhìn qua cũng là người trung hậu thành thật. Hắn cao thấp đánh giá nàng một cái” thật xin lỗi, thương đội của chúng ta luôn không mang theo người, hơn nữa chúng ta đều là nam nhân, ngươi lại là một cô nương, theo chúng ta đi ba, bốn mươi ngày thực không tiện lắm. Ta khuyên cô nương không cần đi hỏi thăm chỗ khác, thương đội kỵ nhất là lẫn người xa lạ vào. Tuy cô nương nhìn không giống người xấu nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu mọi người bị mất gì đó, đầu lĩnh là người đầu tiên chịu trách nhiệm”
Lâm Tiểu Trúc cực thất vọng, hỏi” vậy nếu muốn đến Nam Việt quốc, bình thường người ta đều phải đi một mình sao ?”
Vị đầu mục cũng là người nhiệt tâm, đưa ra ý kiến” thực ra muốn đi đâu cũng không khó. Hiện giớ bốn nước thái bình, trên đường hiếm khi có sơn phỉ, cũng coi như thuận lợi. Hay là cô nương mướn một chiếc xe ngựa đi về hướng nam đi, tuy chậm một chút nhưng không quá vất vả, đi chừng ba, bốn mươi ngày cũng có thể đến cảnh nội Nam Việt quốc”
Lâm Tiểu Trúc bừng tỉnh đại ngộ, thi lễ nói” Đa tạ đại thúc chỉ điểm.”
Đầu mục thấy Lâm Tiểu Trúc không biết gì, giống như chưa bao giờ xuất môn liền chỉ về phía trước nói” ngươi đến trạm dịch thành đông mướn xe đi, nếu bọn họ không muốn đi xa, vậy ngươi cứ nói bọn họ đi đến Vân sơn là được. Vân sơn là biên giới giữa Nam Việt quốc và Bắc Yến quốc, đến đó lại mướn xe khác đi tiếp”
Lâm Tiểu Trúc từ biệt rời đi, mướn một chiếc xe ngựa đến trạm dịch thành đông, mà như vậy sẽ đi qua Thẩm viên. Nàng nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nên từ biệt Thẩm Tử Dực một tiếng. Cho đến giờ, nàng cũng chỉ thừa nhận một bằng hữu là Thẩm Tử Dực, hơn nữa còn mượn tiền người ta, nếu cứ lẳng lặng bỏ đi thì không hay lắm.
Đến Thẩm viên, thủ vệ thông báo đi vào, hồi sau Trang ma ma vội vàng đi ra, nhìn Lâm Tiểu Trúc, kinh ngạc nói” hôm nay hoàng tử chúng ta không có ở nhà, đã cùng Trần phò mã đến thôn trang sắn thú rồi. Sao cô nương lại tới đây ? hay là vào trong ở một đêm đi, ngày mai hoàng tử nhà chúng ta sẽ trở về”
“Không được.” Tìm người không gặp, Lâm Tiểu Trúc hơi có chút buồn bực, nói,” Các ngươi có giấy bút không ? ta muốn viết một phong thư để lại cho công tử”
Trang ma ma là ma ma xuất thân từ hoàng cung Nam Việt quốc, luôn tuân thủ quy củ, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt cũng không hỏi lại Lâm Tiểu Trúc, chỉ bảo người khác cổng mang giấy bút tới. Lâm Tiểu Trúc viết thư, nói mình đã chuộc thân, muốn đến Nam Việt quốc ngao du, nếu Dực công tử có về nước thì đến lúc đó gặp lại, cũng trả lại số tiền đã mượn.
Viết thư xong, đưa cho Trang ma ma, Lâm Tiểu Trúc rời đi.