“Họ Chu?” Chung Ngọc Quý trong lòng vui vẻ, nghĩ mẫu thân Chu Nhu đã đồng ý hôn sự của bọn họ, vội đi ra ngoài. Đi được một nữa, cảm thấy ở ngoài cửa bàn chuyện hôn nhân không hay lắm, lại nói” ngươi đưa nàng tới thiên thính đi”
“Dạ”
Chung Ngọc Quý đến thiên thính thì thấy tiểu nha hoàn tên Diệp Thanh, vẻ mặt lo lắng bất an, thấy hắn liền khóc lóc nói” gai, ngài mau cứu cô nương nhà ta đi. Cô nương nhà ta sau khi từ biệt ngài, đang muốn đến miều dâng hương không ngờ nửa đường gặp phải thế tử Đoan vương phủ. Hắn…hắn bắt cô nương nhà ta về phủ rồi”
“Cái gì?” Chung Ngọc quý cả kinh, nắm lấy tay Lâm Tiểu Trúc” ngươi lặp lại lần nữa?”
“Cô nương nhà ta khi đến miếu dâng hương, trong lúc vô ý bị thế tử Đoan vương nhìn thấy, hắn liền tiến đến gần. Cô nương nhà ta không để ý tới hắn, hắn liền vô cớ gây rối, nói muốn nạp cô nương làm thiếp. Lúc đó cô nương không dâng hương nữa liền bỏ đi, không ngờ thế tử Đoan vương lại không nói lý, không để ý tới sự phản kháng của cô nương, cứng rắn bắt vào trong phủ. Gia, ngài mau nghĩ biện pháp cứu nàng đi” Lâm Tiểu Trúc bị hắn nắm tay đau đến mức khóc lóc là thật sự, nàng cố gắng rút tay, lặng lẽ xoa xoa.
“Thật buồn cười” Chung Ngọc Quý tức đến cả người run lên, phẫn nộ không thể phát tiết, đập mạnh tay xuống bàn làm ly trà ngã xuống đất bể tan tành.
Thế tử Đoan vương tuy có chút bản lĩn nhưng lại đam mê mỹ nhân, thích nhất là nữ nhân tính cách cương liệt. Chu Nhu kia đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng, an hòa còn có cá tính trong cứng ngoài mềm, vừa rồi lại mới đáp ứng hôn sự với hắn. Chung Ngọc Quý tin rằng nàng nhất định mạnh mẽ phản kháng thế tử Đoan vương, kích thích thú tính của hắn nên mới cưỡng ép nàng đưa về phủ.
Đến tuổi trung niên mới gặp được người mình thích, hơn nữa nàng vừa mới đáp ứng lời cầu hôn của hắn, người hữu tình sắp thành thân thuộc lại xảy ra sự cố này. Chung Ngọc Quý lửa giận bừng bừng, bất chấp có mặt Lâm Tiểu Trúc, xoay người đi ra cửa, muốn tìm thế tử Đoan vương đem Chu Nhu về.
“Cô nương nhà ngươi có nói với thế tử Đoan vương về hôn sự với ta không?” đi được một nửa, hắn xoay người, đưa tay kéo Lâm Tiểu Trúc đi theo.
Lâm Tiểu Trúc nước mắt lưng tròng đáp” có, nhưng chưa nói xong đã bị thế tử cắt ngang, nói mặc kệ là ai, chỉ cần hắn thích thì là của hắn”
“Tiểu nhân đắc chí” Chung Ngọc Quý nghiến răng nghiến lợi, vội buông tay Lâm Tiểu Trúc xông ra ngoài, không ngờ vừa ra cửa đã có người lớn tiếng gọi” Chung tướng quân, ngài đi đâu vậy?” đó chính là môn khách Lý An Nguyên thường tới phủ nói chuyện với hắn
“An Nguyên huynh, hôm nay ta không có tâm tình nói chuyện với ngươi, xin cứ tự nhiên” Chung Ngọc Quý chắp tay nói, chân cũng không ngừng
“Chung tướng quân, ta thấy ngươi mặt mày đỏ hồng, lòng đầy tức giận, sợ là giận quá dễ làm ra việc xúc động, dẫn đến đã họa, xin hãy ngồi một lát, chờ khi ngươi tâm bình khí hòa rồi mới giải quyết việc này đi, ngài thấy sao?” Lý An Nguyên vừa giữ Chung Ngọc Quý vừa nói
Chung Ngọc Quý có thể từ một trà nông trở thành một đại tướng quân, trước giờ cũng không phải là người dễ nóng giận, làm việc xúc động. Hắn thật sự thích Chu Nhu, lại trải qua nhiều cảm xúc bi ai giận dữ vui vẻ…cho nên mới không khống chế được. Lúc này nghe Lý An Nguyên nói vậy, bỗng nhiên nhớ ra nơi hắn muốn tới là Đoan vương phủ lại cùng thế tử tranh giành một nữ nhân. Dù có thành công hay không, chuyện này nhất định sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của hắn.
Nghĩ tới đây, ý thức cũng thanh tỉnh hơn, chắp tay xá Lý An Nguyên một cái cũng dừng bước
“Gia, phu nhân nhà ta còn chưa biết cô nương gặp chuyện không may, ta phải trở về báo cho nàng biết, ngài nhất định phải cứu cô nương nhà ta nha”
Chung Ngọc Quý đang không biết làm thế nào, lời của Lâm Tiểu Trúc đã giúp hắn tìm được lý do” ngươi mau đi đi, yên tâm, cô nương nhà ngươi đã có ta”
“Ta đi đây” Lâm Tiểu Trúc vội rời đi.
Ra tới cửa, leo lên xe ngựa, trong lòng Lâm Tiểu Trúc rất là khó chịu. Vừa rồi bị Lý An Nguyên ngăn cản, nàng liền biết Chu Nhu chắc phải ở lại Đoan vương phủ rồi
Nàng cũng biết muốn thành việc lớn phải có hi sinh, không thể có lòng dạ đàn bàn. Một ván cờ, thế nào cũng phải có quân cờ phải hi sinh, nếu không chắc chắn sẽ thua. Đến lúc đó không chỉ bỏ một vài quân cờ mà là cả bàn cờ. Viên Thiên Dã đưa các nàng ra khỏi thân sơn, lại tỉ mỉ bồi dưỡng, chính là muốn sử dụng làm quân cờ. Từ lúc các nàng đến sơn trang kia đã không thể thoát khỏi số phận. Nhất là Chu Nhị Ny, lúc trước chọn vào tam ban, đã nhất định sẽ làm tiểu thiếp của người khác, sau đó dựa vào tín nhiệm của người nọ mà lấy cắp tin tình báo.
Nhưng vì sao lại đổi thành thế tử Đoan vương mà không phải là Chung Ngọc Quý tình cảm thắm thiết với Chu Nhu chứ. Tuy rằng thế tử Đoan vương tuổi trẻ lại tuấn tú
Viên Tam Nương đã cùng Tiểu Lan và Chu Nhu vào Đoan vương phủ, người đợi Lâm Tiểu Trúc trên xe ngựa là Viên Thành. Chu Nhu thành công bắt được tâm của Chung Ngọc Quý lại vào Đoan vương phủ, nhiệm vụ của Lâm Tiểu Trúc cũng đã hoàn thành, hắn tới đón nàng về Viên phủ.
Thực ra chuyện này hắn không cần làm, chỉ cần sai một nữ tử khác đến đón nàng là được nhưng Viên Thành biết công tử có ý với Lâm Tiểu Trúc, mà nàng lại không chút lưu luyến với công tử, chỉ muốn rời đi. Lo lắng nàng chấp hành nhiệm vụ lần này sẽ có khúc mắc cho nên mới giả trang tới đây đợi nàng.
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Chung phủ, Viên Thành lúc này mới nhìn Lâm Tiểu Trúc đang bó gối buồn bã nói” Lâm Tiểu Trúc, ngươi có biết vì sao chúng ta đưa Chu Nhu cho thế tử Đoan vương mà không phải gả cho Chung Ngọc Quý không?”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu, nhìn hắn” vì sao?’
“Bởi vì thế tử Đoan vương nhất định sẽ thất bại, không được vài ngày nữa, Chu Nhu vào đó một thời gian cón thể có được tự do, sau đó có thể đoán gia đình đến kinh thành sinh sống. Nếu gả cho Chung Ngọc Qúy, cả đời sẽ phải ở trong đó, tranh đấu với chính thất và tiểu thiếp của hắn cả đời. Nàng lại không muốn như vậy”
“Nàng chọn lựa như vậy?’ Lâm Tiểu Trúc hoài nghi” chẳng lẽ không phải để tạo bất hòa giữa Chung Ngọc Quý và thế tử Đoan vương sao?”
Viên Thành biết Lâm Tiểu Trúc là người rất thông minh, có nhiều việc không thể giấu được nàng nên nói rõ” Chung Ngọc Quý đến Đoan vương phủ, nếu Đoan vương biết, nhất định sẽ trả lại Chu Nhu, còn bắt nhi tử của hắn xin lỗi Chung Ngọc Quý. Dù vậy, hiềm khích giữa Chung Ngọc Quý và thế tử Đoan vương nhất định không xóa bỏ được. Mà Chu Nhu còn có thể thổi gió bên gối với Chung Ngọc Quý, giúp chúng ta mượn sức của hắn, đối với chúng ta rất tốt. Nhưng đây là ý nguyện của Chu Nhu, nàng ở bên nào, đối với kế hoạch của chúng ta cũng không ảnh hưởng gì lớn, cho nên chúng ta tôn trọng lựa chọn của nàng”
Lâm Tiểu Trúc im lặng trong chốc lát rồi mới gật đầu cười nói với Viên Thành” đa tạ Viên Thành đại thúc đã giải thích nghi hoặc”
“Tiểu Trúc cô nương…” Viên Thành nhìn nàng tươi cười, cảm thấy xúc động, mốn nói rõ tâm tư của Viên Thiên Dã, xin nàng đừng cô phụ tâm ý của hắn nhưng lời tới bên miệng hắn lại nuốt xuống.
Chuyện của công tử, nhất là chuyện tình cảm, bọn họ không thể nhúng tay. Nếu hắn nói ra, sự tình phát triển tốt thì không nói làm gì, nếu ngược lại, làm hỏng đại sự của công tử. Hậu quả đó, hắn gánh không nổi cho nên tốt nhất là ngậm miệng lại
“Viên Thành đại thúc, ngươi muốn nói gì?” nhìn biểu tình của Viên Thành, Lâm Tiểu Trúc giật mình, có thể hiểu được hắn muốn nói gì, nên vừa hỏi đã ngậm miệng lại, hận không thể thu hồi câu nói vừa rồi
Thực ra, nếu Viên Thành nói rõ tâm tư của Viên Thiên Dã, nàng cũng có thể nói cho hắn biết nàng không muốn làm tiểu thiếp như vậy cũng tốt hơn cự tuyệt thẳng mặt cũng không để cho Viên Thiên Dã đối với nàng ngày càng sâu đậm, càng lún càng sâu, đối với ai cũng không tốt.
Nhưng vừa trải qua chuyện của Chu Nhị Ny, tâm tình của nàng cũng không tốt. Nếu không phải Viên Thiên Dã đối với nàng có chút kính trọng, không chừng lúc này nàng đã bị đưa làm tiểu thiếp cho lão nhân nào rồi. Trực giác cảm thấy chuyện tình cảm với Viên Thiên Dã vẫn nên để nó mơ hồ tốt hơn, chỉ cần Viên Thiên Dã không nói rõ, nàng cứ xem như cái gì cũng không biết, từ từ rồi tính tiếp. Nếu Viên Thiên Dã đoạt quyền thành công, mọi việc yên ổn mới nói rõ, miễn cho Viên Thiên Dã thẹn quá thành giận, đem nàng thành quân cờ thí đi. Tuy nàng biết rõ tính cách của hắn sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận vẫn hơn
“Những gì ta nói vừa rồi cũng vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi đừng nói với ai, kể cả công tử”
“Dạ, ta đã biết, cảm ơn Viên Thành đại thúc” thấy Viên Thành chuyển đề tài, Lâm Tiểu Trúc cũng thoải mái hơn, xúc động vì chuyện Chu Nhị Ny vào Đoan vương phủ cũng tan biến
“Được rồi, ngửi cái bình này đi rồi chúng ta hồi phủ” Viên Thành thấy cảm xúc của nàng chuyển biến tốt, giọng điệu cũng thoải mái hơn