“A?” Người trong thôn đều kinh hỉ nhìn Lâm Tiểu Trúc, “nhận? không phải nói tư chất không tốt sao?”
“Đúng như ta nói, mua Tiểu Trúc bọn họ nhất định sẽ không bị thiệt, một đứa nhỏ nhu thuận lại làm cái gì cũng tốt”
Liễu thẩm nhìn Lâm Tiểu Trúc, vui mừng nói: “Ai, đứa nhỏ này, cuối cùng đã hết khổ .”
“Lão gia, a không, công tử.” Tần thị nghe lão nhâ râu dê nói vậy đã sớm quên đi tức giận vừa rồi, tiến lên nói với thiếu niên “ngài xem, Tiểu Trúc nhà ta bộ dáng đẹp lại chịu khó, còn có trù nghệ rất tốt nữa. Ngài xem có thể cho nhiều tiền chút không? Năm mươi văn tiền đi, được không?”
“Xuy!” lão nhân râu dê trừng mắt “phụ nhân này, tham lam như vậy, mua nàng là vì ta thương cảm nàng bị ngươi ngược đãi, nếu muốn đòi tiền thì không có cửa đâu”
Tứ bà sợ Tần thị ngăn cản liền lên tiếng “vợ Đại Trụ à, tính tình Tiểu Trúc nhu thuận, nàng ra ngoài kiếm được nhiều tiền thì ngươi cũng được hưởng phúc ah”
“Cũng phải đó, nếu ngươi nói thêm nữa, người ta đổi ý không mua, ta xem ngươi còn vui được nữa không” Liễu thẩm trào phúng.
Tần thị liếc mắt nhìn nàng, hừ một tiếng rồi nói “tiền tới tay là chắc ăn nhất, ai biết sau này sẽ thế nào?’ nói xong lại quay sang lão nhân râu dê nhưng thái độ không còn cung kính như trước “lão gia, ngài xem, công tử ăn cháo rất ngon, cháo đó là dùng gạo nếp, đậu đỏ, dấm chua mà nấu, tất cả đều là tiền nha. Hơn nữa Tiểu Trúc nhà ta làm cháo ngon như vậy, mỗi ngày hầu hạ công tử dùng cháo chẳng phải tốt lắm sao? Chỉ là thêm năm mươi văn tiền thôi, rất đáng giá mà”
Tính cách nàng mạnh mẽ, cũng không phải ngốc nghếch, ánh mắt nhìn cũng rất chuẩn, xem ra vị công tử kia rất thích uống cháo của Lâm Tiểu Trúc nấu. Cho dù nàng không phù hợp yêu cầu của bọn họ vẫn để nàng đi nấu cháo, mà cháo này nấu thật thơm, Lâm Tiểu Trúc lại ăn nói lan lợi, vì thế Tần thị dám chắc đòi thêm năm mươi văn tiền cũng không vấn đề gì.
Lão nhân râu dê nhìn Tần thị không chút sợ hãi lại có vẻ dương dương tự đắc thì tức giận, trừng mắt nhìn nàng.
Hắn cũng nhìn ra được công tử có chút hứng thú với tiểu nha đầu này, muốn mus nàng. Hắn từng vào núi nhiều lần cũng chưa từng thấy qua nha đầu nào xinh đẹp đáng yêu lại thông minh lanh lợi như vậy. Mua nàng về, dù không luyện được võ công thì để làm nha hoàn cũng không tệ. Hai trăm năm mươi văn tiền so với việc mua người bên ngoài thì vẫn còn lời chán.
Tuy nhiên bị một thôn phụ nắm thóp làm cho hắn không chút thoải mái.
“Chờ một chút” thanh âm thanh thúy của Lâm Tiểu Trúc vang lên đã giải vây cho lão nhân râu dê, nàng tiến lên hỏi “ta muốn hỏi, mua chúng ta ra ngoài là để làm gì?”
Câu hỏi này không chỉ làm cho lão nhân râu dê cùng đám đại hán mà cả thiếu niên cũng ngước mắt nhìn nàng. Bọn họ đã đến rất nhiều thôn xóm, thôn phu nông phụ vừa nghe có được hai trăm văn tiền là lập tức bán con, còn cho đó là chuyện tốt, một lòng đem đứa nhỏ đến chỗ bọn họ, đâu có hỏi han gì. Còn đám nhỏ kia thì khỏi phải nói, chỉ ngây ngốc đứng nhìn, thế nhưng tiểu cô nương này thực không bình thường, biết hỏi lại biết quyết định vận mệnh của mình.
Thưởng thức trong mắt lão nhân râu dê càng tăng lên, nét mặt bị Tần thị làm cho xanh mét cũng dịu lại, mỉm cười nói “mua ngươi rồi cho đi học nghề, sau khi học xong sẽ đi làm hạ nhân, hầu hạ các tiểu thư công tử, không chỉ được ăn no mặc ấm mà hàng tháng còn có tiền lương, nếu làm tốt thì còn được thưởng”
Biết mình không thể tập võ, Lâm Tiểu Trúc biết bọn họ mua nàng sẽ không để nàng đi làm tử sĩ, cho nên đáp án của lão nhân râu dê cũng nằm trong dự kiến của nàng, lại hỏi thêm “là làm nô suốt đời sao?”
Lâm Tiểu Trúc lại thành công làm cho lão nhân râu dê và thiếu niên kia ngưng thần đánh giá nàng lần nữa. Tiểu cô nương này thực không giống người thường. Mới đầu bọn họ chỉ thấy Lâm Tiểu Trúc lanh lợi đáng yêu nhưng nàng hỏi rồi lại hỏi, làm cho bọn họ bắt đầu nghi hoặc, một tiểu cô nương chưa từng gặp người ngoài có thể hỏi ra vấn đề như vậy sao?
Lâm Tiểu Trúc nhìn ánh mắt bọn họ, biết mình hỏi khác người nhưng sự tình liên quan cả đời, nàng không thể không hỏi, tuy vậy vẫn giải thích “ông nội ta từng nói, người bên ngoài chọn nô bộc có thể làm vài năm rồi được về cũng có thể phải làm cả đời. Cho nên ta muốn biết ta bán cho các ngươi là thuộc loại nào?”
“Gia gia ngươi?” lão nhân râu dê hướng mắt về phía Liễu thẩm hỏi.
Liễu thẩm liền đứng ra làm chứng “gia gia Tiểu Trúc là người duy nhất ở chỗ chúng ta đã từng xuất sơn, là người có kiến thức nhất”
“Nga, khó trách!” vẻ mặt lão nhân râu dê trầm tĩnh lại, kiên nhẫn nói với Tiểu Trúc “bán cho chúng ta là làm suốt đời, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ”
Lâm Tiểu Trúc nhíu mày “vậy có thể mua lại mình không?” lúc này nàng nói chuyện rất cẩn thận, tận lực làm cho ngôn ngữ của mình phù hợp với một tiểu cô nương sơn thôn vô tri.
Ánh mắt của thiếu niên vẫn dừng trên người Lâm Tiểu Trúc, đôi con ngươi đen bóng sáng ngời, sâu không thấy đáy, thâm thúy mà thần bí làm cho người ta không biết hắn đang nghĩ gì. Đột nhiên hắn lên tiếng “nếu ngươi làm việc hợp ý chủ tử, làm cho chủ tử vui vẻ nói không chừng có thể cho ngươi được tự do”. Thanh âm réo rắt như nước suối, cực kỳ dễ nghe.
Không phải không có khả năng, chỉ là rất khó. Không chỉ bản thân mình cả đời làm nô mà ngay cả đứa nhỏ mình sinh ra cũng vậy, nghĩ tới đây Lâm Tiểu Trúc có chút do dự.
“Tiểu Trúc, ngươi đừng nghĩ ngợi nữa” Liễu thẩm thấy nàng do dự liền tiến tới bên cạnh, thấp giọng khuyên nhủ “nếu ngươi không đi theo bọn họ sẽ bị bán đến Hạ gia trì, ngươi còn chưa biết đó là chỗ nào đâu. Cả nhà rất đông người mà chỉ có một cái giường, ăn thì chỉ toàn rau dại, thậm chí có nhà chỉ có một cái quần, ai ra ngoài thì người đó mặc. Cái nhà đang tính mua ngươi kia, hai trăm văn tiền cũng là có được từ việc bán nữ nhi nha, một nhà bốn huynh đệ lại chỉ cưới một nàng dâu. Ngươi cũng không biết phong tục của bọn họ, xài chung một vợ là chuyện không có gì lạ. Bị bán tới đó ngươi chỉ có thể nằm trên giường chờ người ta làm cho sinh con, bắt ngươi làm gì thì ngươi phải làm đó, bốn nam nhân kia cũng không phải ngồi không” thấy Lâm Tiểu Trúc ngước mắt nhìn, nàng lại nói “ngươi không thích hợp luyện võ nhưng người ta vẫn muốn mua ngươi là vì cái gì? Còn không phải thấy ngươi đáng thương sao? Có thể thấy bọn họ có thiện tâm, đi theo bọn họ nhất định sẽ không chịu khổ, chẳng lẽ ngươi muốn đến Hạ gia trì sao?’
Liễu thẩm nói nhỏ vào tai Lâm Tiểu Trúc, khi nàng nói tới chỗ xài chung một nàng dâu thì thiếu niên nhíu mày, chán ghét nhìn Tần thị một cái.
Đúng vậy. Tuy rằng bán mình làm nô nhưng ít ra cuộc sống cũng tốt hơn hiện tại, nếu giờ không đi theo bọn họ, đến lúc nàng không thể phản kháng được, bị bán đến Hạ gia trì thì đúng là sống không bằng chết. Đi ra ngoài rồi tìm cách thoát thân sau.
Nghĩ như vậy , Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện, Tần thị lại không kiên nhẫn mà lôi kéo nàng “được rồi, đừng nói nhiều nữa, mau đi đi, công tử và lão gia sắp đi rồi” nói xong chìa tay về phía lão nhân râu dê “hai trăm năm mươi văn tiền”