“ làm sao vậy ? xảy ra chuyện gì ? “ Tô Tiểu Thư thấy có gì không đúng liền hỏi
“ Về sẽ giải thích với ngươi “ Lâm Tiểu trúc cười nói với Tô Tiểu Thư rồi lôi kéo Chu Ngọc Xuân “ đi thôi, sợ cái gì ? có lẽ không phải như chúng ta tưởng tượng đâu, hơn nữa mặc kệ chuyện gì cũng phải đối mặt, sợ hãi không giải quyết được gì “
Dù lo lắng và sợ hãi, nhưng công tử đã triệu hồi, không thể không đi, Chu Ngọc Xuân liền cắn răng đuổi theo Lâm Tiểu Trúc nhưng dù thế nào cũng không tiêu sái bằng nàng, quay sang hỏi Tô Tiểu Thư “ sao lại bảo ngươi đi gọi chúng ta ? khi ngươi đi ra, sắc mặt công tử thế nào ? “
Tô Tiểu Thư có chút lo lắng nhìn Lâm Tiểu Trúc “ ta không gặp công tử, vừa đưa dược cho gã sai vặt của Đường công tử đi ra thì gặp Viên Thập và Du giáo tập cũng từ trong phòng đi ra, thấy ta liền bảo ta đi gọi các ngươi. Sắc mặt của Viên Thập và Du giáo tập đều bình thường, không có gì kỳ lạ “
Không có được manh mối, Chu Ngọc Xuân mang theo tâm tình lo sợ cùng Lâm Tiểu Trúc đi vào sân, Ngô Thái Vân đi sau cũng có vẻ mặt không yên.
Đến cửa phòng, bốn người không thể tự tiện xông vào, Tô Tiểu Thư đang đảm nhiệm vai trò nha hoàn nên đi vào bẩm báo, sau đó đi ra nói “ công tử cho mới “ sau đó nháy mắt với Chu Ngọc Xuân “ không có mất hứng “
Chu Ngọc Xuân cũng yên tâm hơn, đi theo Lâm Tiểu Trúc vào phòng liền thấy không chỉ có Du giáo tập mà Mã giáo tập cũng đang ở trong này. Hắn và Du giáo tập, mỗi người cầm một đôi đũa, mà phương hướng chỉ vào lại chính là cá chuối phiến Lâm Tiểu Trúc đã làm.
Chu Ngọc Xuân nghẹn họng. Nếu đã không thành vấn đề vì sao mọi người lại đang thử món kia.
Quay đầu nhìn sắc mặt Viên Thiên Dã, quả nhiên giống như Tô Tiểu Thư đã nói, không có mất hứng. Tuy Chu Ngọc Xuân tiếp xúc với công tử không nhiều lắm nhưng nàng vẫn nhận ra biểu tình thản nhiên trên mặt công tử, không nhìn ra là mất hứng hay không. Ô, ăn đòn là cái chắc rồi, còn liên lụy tới Lâm Tiểu Trúc. Nàng cúi đầu đứng sau lưng Lâm Tiểu Trúc, tâm tình như rơi xuống đáy cốc.
Lâm Tiểu Trúc đứng phía trước lại rất trấn định, giống như chưa xảu ra chuyện gì. Thấy vậy Ngô Thái Vân dù không muốn cũng âm thầm bội phục, sự gan dạ sáng suốt như vậy, mình có thúc ngựa cũng đuổi theo không kịp, không biết ca ca gặp chuyện như vậy, có biểu hiện xuất sắc giống nàng bây giờ không.
Du giáo tập gắp một miếng cá bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, hai mắt sáng ngời nhìn thoáng qua chỗ Lâm Tiểu Trúc, tựa hồ như không tin được vào miệng mình. Lại gặp thêm một miếng, tinh tế nhấm nháp.
Mã giáo tập đã buông đũa, nhìn Du giáo tập, gật đầu nói “ lão Du, cá chuối phiến này làm không tệ, so với ta còn ngon hơn “ trong mắt lại chứa vẻ không cam lòng.
Hai người là bạn học cũng là đối thủ cạnh tranh, lần này đối phương làm ra món ngon được công tử tán thưởng, còn gọi hắn đến nếm thử, làm cho hắn có chút không phục. Dù sao món sở trường của mình cũng đâu phải là cá.
“ Du sư phụ, nếm thấy thế nào ? “ Viên Thiên Dã hỏi.
Du giáo tập chậm rãi nuốt xong miếng cá chắp tay nói “ bẩm công tử, món cá này không phải do thuộc hạ làm “ không có việc gì thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của công tử,mình mà nói dối tranh công là tiêu đời, thành thật vẫn tốt hơn. Hơn nữa, chuyện này nếu đúng như mình nghĩ thì cũng không phải là chuyện xấu
“Cái gì?” Mã giáo tập ngẩn người, cầm đũa gắp một miếng cá cho vào miệng
Nhai nuốt xong, hắn bất chấp lễ phép mà quay sang chất vấn Du giáo tập “ không phải ngươi, chẳng lẽ là Tần quản sự ? “ vừa nói xong đã lập tức phản bác “ không đúng, Tần quản sự làm món cá còn không bằng ta. Con cá này không phải do hắn làm “ nói xong buông đũa hỏi “ là ai làm ? sơn trang chúng ta khi nào lại có thêm một đầu bếp, không phải là tiểu tử Lý Duy Trụ chứ ? “
Du giáo tập liếc hắn một cái, không lên tiếng.
“Lâm Tiểu Trúc, chuyện này, ngươi có gì muốn nói không ? “ Viên Thiên Dã hỏi
Món này không phải do Du sư phụ hay Mã sư pụ làm, biểu ca lại hỏi tiểu cô nương này, ý tứ đã quá rõ ràng. Đường Viễn Ninh hưng trí bừng bừng nhìn Lâm Tiểu Trúc, thấy tiểu cô nương vẫn đứng yên, đôi mắt to tròn trong suốt như hồ nước, trầm tĩnh tự nhiên, không chút kinh hoàng. Nhớ lại trận tỷ thí lúc sáng, tiểu cô nương này tính toán như thần, sắp xếp thông minh, lấy yếu thắng mạnh, hứng thú trên mặt hắn càng nhiều.
“ Món này là do Tiểu Trúc làm “ Lâm Tiểu Trúc khom người đáp
“Này, này. . .” Mã chỉa chiếc đũa vào Lâm Tiểu Trúc, mở to hai mắt, hoàn toàn quên còn có hai vị công tử ở đây “ ngươi sao có thể nấu cơm ? ngươi sao có thể làm ra món ăn như thế ? “
“Vừa rồi khi mang thức ăn lên, Tiểu Trúc không cẩn thận nên vấp té, làm rơi cá chuối phiến mà Du giáo tập đã làm. Nghĩ công tử có khách quý, dù Tiểu Trúc có muốn nhận tội thì vẫn làm cho khách quý không được ăn món ngon, tội càng không thể tha. Nhìn thấu nguyên liệu nấu ăn vẫn còn, Tiểu Trúc liền cả gan dựa theo phương pháp của Du giáo tập mà nấu món này. Trước khi mang thức ăn lên, Tiểu Trúc cũng có thử qua, thấy không khó ăn lắm mới dám trình lên “. Thanh âm của Lâm Tiểu Trúc vẫn thong dong, trấn tĩnh lại mang theo chút áy náy, bất na, làm cho người ta cảm giác nàng rất chân thành.
Chu Ngọc Xuân vẫn đứng cúi đầu sau lưng nàng, nghe vậy thì toàn thân chấn động, cảm giác chua xót, suýt chút nữa thì rơi lệ.
Mã giáo tập vẫn tiếp tục truy vấn “ ngươi nói món này, ngươi chỉ nhìn lão Du làm có một lần mà đã có thể làm đến trình độ như vậy ? “
Lâm Tiểu Trúc tránh nặng tìm nhẹ “ khi còn ở nhà, việc nấu cơm trong nhà đều do một mình Tiểu Trúc làm “
Mã giáo tập nhìn nàng, vẫn không tin, quay sang hỏi Du giáo tập “ lão Du, có phải như vậy không ? “
Du giáo tập cảm khái nói: “khi ta nấu cơm, có đem cách làm cá và chế biến ngư phiến nói qua với Lâm Tiểu Trúc một lần, bởi vì đang vội cũng không có kêu nàng làm thử nhưng suốt cả quá trình ta làm cá, nàng đều đứng bên cạnh nhìn. Con cá chuối này khá lớn, ta chỉ mới làm có một nửa, nên đúng là nguyên liệu vẫn còn dư. Cho nên ta tin món này thực sự do đứa nhỏ này làm. Nàng thiên tư thông minh, chỉ nhìn một lần đã có thể làm được cũng không phải là chuyện khó tin. Dù sao trong thiên hạ đã có một thiên tài như công tử thì tất sẽ có người thông minh như Lâm Tiểu Trúc tồn tại “
Nói chuyện,vẫn không quên nịnh nọt Viên Thiên Dã một câu
“Thật là ngươi làm ?” Mã giáo tập nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc hỏi.
Lâm Tiểu Trúc ngước mắt, cung kính đáp “ cá là do Tiểu Trúc làm, nếu có chỗ nào không tốt, xin hai vị giáo tập chỉ giáo “ lại quay sang khom người nói với Viên Thiên Dã “ Tiểu Trúc cũng thỉnh công tử trách phạt “
Ngô Thái Vân không khỏi âm thầm bội phục.
Vừa rồi Mã giáo tập rõ ràng đã nói, con cá này làm còn ngon hơn hắn. Mã giáo tập và Du giáo tập luôn so tài với nhau, các nàng đều biết. Hắn đã nói vậy thì cũng có nghĩa Lâm Tiểu Trúc còn giỏi hơn hắn, công tử đương nhiên không thể trách tội nàng. Nếu trách tội nàng thì chẳng phải là công không bù được tội sao ? huống chi tài nghệ của nàng còn hơn Mã giáo tập còn xem như không có công vậy thì mặt mũi Mã giáo tập sẽ để đâu, chẳng phải là tát vào mặt hắn một cái sao ?
Quả nhiên, công tử mở miệng : “Ngươi có thể nhìn một lần mà đã làm ra mỹ vị như vậy, coi như cũng dụng tâm, lấy ưu bù khuyết, coi như miễn trừng phạt đi “
Lời này vừa ra, Chu Ngọc Xuân lệ nóng doanh tròng.
Nàng sợ nhất là bị đánh đòn trước mặt mọi người, tuy rằng chấp pháp đều là bà tử và nữ quản sự, người xem cũng là các nữ hài tử nhưng dù sao vẫn là chuyện mất mặt. Lâm Tiểu Trúc lại gánh toàn bộ trách nhiệm, nếu nàng bị trách phạt thì mình là sao chịu nổi ? so với bản thân bị đánh còn khó chịu hơn. Hiện giờ Lâm Tiểu Trúc đã giải quyết xong, làm sao nàng không cảm động, vui sướng cho được
“Tạ công tử.” Lâm Tiểu Trúc thi lễ.
Từ lúc nàng tiến vào rồi giải thích mọi chuyện, đến khi tuyên bố kết quả, Đường Viễn Ninh vẫn luôn nhìn nàng, thấy nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm tĩnh như nước, không khỏi lấy làm kỳ. Yêu nghiệt Viên Thiên Dã kia tuổi còn nhỏ nhưng khí độ lại như thái sơn ngàn năm không đổi sắc, đó là do hắn từ nhỏ đã thông tuệ, lại có hoàn cảnh khác mọi người, năm tuổi đã phải rời xa cha mẹ, một mình đối mặt với tất cả, mười tuổi bắt đầu tạo lập gia nghiệp, mưu đồ đại sự. Nhưng Lâm Tiểu Trúc này bất quá chỉ độ mười hai, mười ba tuổi, lại sống nơi thâm sơn cùng cốc, chuyện gì cũng không biết lại có khí độ như thế, thật làm người ta sợ hãi ah. Huống chi, xem một lần đã có thể làm ra món ăn còn ngon hơn một đầu bếp muồi mấy năm trong nghề, như vậy nàng thông minh lại có thân thủ linh hoạt đến mức nào chứ ?
Nghĩ đến đây, hắn liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã một cái, cười hì hò rồi lấy ngọc bội bên người đưa cho Lâm Tiểu Trúc “ ngươi là thuộc hạ của công tử, công tử thưởng phạt thế nào là do công tử quyết định. Nhưng bản công tử thì khác. Món cá này quả thực làm rất ngon, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ đã có tay nghề tốt như vậy, bản công tử thưởng ngọc bội này cho ngươi. Cầm lấy đi “
Lâm Tiểu Trúc vội từ chối “ Tiểu Trúc làm sai trước, cho dù làm được món cá cũng không bù lại được sai lầm đã phạm phải. Công tử không trách phạt là do công tử rộng lượng, Tiểu Trúc không dám kễ công, sao dám nhận thưởng của Đường công tử “