Lâm Tiểu Trúc hiểu được cảm thụ của Viên Thiên Dã nhưng nàng không muốn nhờ hắn để đạt được vinh hoa phú quý, nàng muốn dựa vào bản thân mà làm nên sự nghiệp, nâng cao địa vị bản thân. Nàng tin mình có khả năng làm được việc đó. Cho nên nàng nhận quần áo trang sức Viên Thiên Dã tặng lại cự tuyệt việc mua nô tỳ. Nàng một nghèo hai trắng, không phùng má làm người mập, mua hai nha đầu hầu hạ.
Thấy Lâm Tiểu Trúc hiểu lầm ý mình, Thẩm Tử Dực vội giải thích” là như vầy. Ta ra ngoài ngao du, tuy là đi chơi nhưng ra ngoài một phen nếu không có gì tâm đắc giao cho phụ hoàng thì cũng khó ăn nói. Cho nên ta mới đem những gì ngươi nói viết lại trình lên phụ hoàng, hắn vô cùng cao hứng, còn nói người có thể đưa ra kiến giải như vậy, chính là quốc sĩ. Hắn ban thưởng cho ngươi nhiều kim ngân châu báu, còn nói ta bảo ngươi ngày mai vào cung yết kiến”
“Cái này thực hành rất tốt” Tiêu Văn Trác hai mắt sáng lên” trở lại Tây Lăng ta cũng báo cáo lên phụ hoàng, để hắn triệu Lâm cô nương đến Tây Lăng, cảm tạ Lâm cô nương đã đề điểm cho Tây Lăng”
“Tử Dực huynh, Văn Trác huynh, xin nhận một lễ của Thiên Dã” Viên Thiên Dã đứng lên, thi lễ với Tiêu Văn Trác và Thẩm Tử Dực
Thẩm Tử Dực trừng mắt liếc Viên Thiên Dã một cái, né tránh hắn” Tiểu Trúc kiến thức bất phàm nên đáng được nhận vinh quang này, liên quan gì tới ngươi mà lại thi lễ với chúng ta?”
“Tiểu Trúc rất nhanh sẽ là vương phi của ta, phu vì thê mà hành lễ là chuyện thiên kinh địa nghĩa” Viên Thiên Dã nghiêm trang nói.
Lâm Tiểu Trúc nghe vậy, sắc mặ ửng hồng, liếc mắt nhìn Viên Thiên Dã. Lúc này nàng muốn suy nghĩ cẩn thận dụng ý của Tiêu Văn Trác và Thẩm Tử Dực. Dọc đường đi, nàng nói những điều kia cũng không có tư tâm gì, chỉ hi vọng đám hoàng tử bọn họ chịu áp dụng, tạo phúc cho dân. Không ngờ Thẩm Tử Dực lại biến những lời đó thành chính kiến, còn trình lên hoàng thượng, còn dùng tên của nàng. Dụng ý của hắn là muốn tạo thanh thế cho Lâm Tiểu Trúc. Đây là đường nhanh nhất để nâng cao địa vị và thân phận cho nàng.
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Dực và Tiêu Văn Trác, trong lòng vô cùng cảm động. Thẩm Tử Dực sợ nàng thân phận địa vị thấp, gả cho Viên Thiên Dã sẽ bị ủy khuất sao? còn Tiêu Văn Trác cũng bắt đầu thay đổi cái nhìn với nàng, thật tình đối đãi với nàng cũng toàn tâm toàn ý bảo hộ nàng.
Nàng đứng dậy, chân thành thi lễ với Thẩm Tử Dực và Tiêu Văn Trác” đa tạ Thẩm đại ca và Tiêu đại ca đã trân trọng Tiểu Trúc. Có điều những gì lúc trước Tiểu Trúc nói chỉ là suy đoán cá nhân, chưa từng khảo sát thực địa, hơn nữa kiến thức nông cạn. Nhị vị huynh trưởng hiểu được, từ đó tìm ra kế sách trị quốc là bản lĩnh của hai vị, sao lại ghi tên của Tiểu Trúc, đem công lao tặng cho ta chứ? Điều này Tiểu Trúc thực sự không đảm đương nổi”
Thẩm Tử Dực nghiêm mặt nói” Tiểu Trúc đừng tự xem nhẹ mình. Tuy ta từ nhỏ không thích chính sự, nhưng cũng nhận sự giáo dục của hoàng gia, mưa dầm thấm đất cũng biết chút đạo trị quốc. Những gì ngươi nói đều là vấn đề mà các trị quốc giả mấy trăm năm chưa từng nghĩ ra. Phụ hoàng ta xem qua đề nghị của ngươi, cảm thấy rất tốt, có được ích lợi, còn nói nếu ngươi nguyện ý, Nam Việt quốc nguyện dùng lễ quốc sĩ để đối đãi. Quân vô hí ngôn. Tiểu Trúc ngươi lại khiêm tốn như thế chẳng phải nói phụ hoàng ta không biết cách thưởng thức người?”
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu,bất đắc dĩ liếc nhìn Thẩm Tử Dực một cái” nếu như thế, ta đành mặ dày nhận lấy, còn quốc sĩ chi lễ thì không dám nhận”
Nàng không nói thêm, cũng cảm thấy những gì mình nói ra chẳng qua là dựa vào kiến thức kiếp trước mà thôi. Nàng không phải là nhà kinh tế học, cũng chỉ có thể nói sơ lược, ba vị hoàng tử rảnh rỗi nghe một chút rồi thôi, còn đánh giá cao lại lấy lễ đãi ngộ. Điều này làm cho mình có cảm giác đang mua danh chuộc tiếng. Nhưng Thẩm Tử Dực đã nói tới mức đó, nàng cũng nên nhận lễ vật ban thưởng mới phải.
Thẩm Tử Dực thấy Lâm Tiểu Trúc nhận ban thưởng, cao hứng nói” nhớ rõ nha, ngày mai phải ở nhà, bất kỳ lúc nào cũng sẽ có người đến gọi ngươi nhưng ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ đi cùng ngươi”
Hôm sau quả nhiên có người đến gọi Lâm Tiểu Trúc. Lâm Tiểu Trúc ngồi xe liễn vào cung, gặp mặt hoàng đế Nam Việt quốc Thẩm Hi, hắn hỏi rất nhiều, nàng cũng bày tỏ nhiều quan điểm mới. Thẩm Hi kinh ngạc, thấy Lâm Tiểu Trúc khi độ thong dong, văn chương tài hoa, càng thêm coi trọng nàng, lại ban thưởng một bức hồng san hô cao một thước rồi mới sai người đưa nàng về.
“Buổi chiều không có việc gì, ta đưa ngươi đi gặp hai người” khi ăn cơm trưa, Viên Thiên Dã nói.
“Ai?
Viên Thiên Dã cười cười” gặp rồi sẽ biết”
Thấy hắn thừa nước đục thả câu, Lâm Tiểu Trúc cũng không hỏi tiếp. Có điều nàng rất tò mò, Viên Thiên Dã nói gặp mặt sẽ biết, chứng tỏ nàng quen hai người kia, vậy là ai đây?
Ăn cơm xong, hai người lên xe ngựa, Viên Thập đánh xe đến một khu phố sầm uất, cuối cùng dừng trước cửa một tửu lâu.
Lâm Tiểu Trúc xuống xe, ngẩng đầu nhìn tửu lâu cao đến ba tầng, thì thầm” Đắc Nguyệt lâu”
“Đi thôi, đi vào.” Viên Thiên Dã nắm tay Lâm Tiểu Trúc đi vào.
'Khách quan, mời vào trong” một tiểu nhị đi đến nhiệt tình đón tiếp.
Loading...
“Tìm cho ta một căn phòng lớn” Viên Thiên Dã phân phó.
“Dạ, mời khách quan lên trên lầu” tiểu nhị đưa bọn họ lên lầu, mở cửa một căn phòng trên lầu ba, rót cho Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc hai ly trà thượng hạng rồi hỏi” không biết khách quan muốn ăn cái gì? Chỗ chúng ta có. . .”
Viên Thiên Dã cắt ngang lời hắn” canh cá hoa vàng, thịt om tôm lớn, hai món này thôi”
“Dạ” tiểu nhị buồn bực lui ra ngoài. Hai người này ăn mặc sang trọng, còn mang theo mấy tùy tùng ăn mặc cũng không tệ lại chỉ gọi hai món ăn, đúng là keo kiệt. Nhưng cũng may bọn họ còn biết hàng, gọi đúng hai món chiêu bài của Đắc Nguyệt lâu.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Viên Thiên Dã gắp cho Lâm Tiểu Trúc” nếm thử đi” .
Nghe Viên Thiên Dã gọi canh cá hoa vàng, Lâm Tiểu Trúc liền ngẩn ra. Lúc này đồ ăn đã mang lên, chỉ thấy một con cá đỏ au nằm trong bát, cà rốt cắt thành từng miếng để chung. Nàng cố kiềm nén kích động, gắp một miếng cá trắng tươi, nước canh trong bụng cá chảy ra, mùi thơm chậm rãi lan tỏa, kích thích vị giác của mọi người.
“Đây là. . .” Lâm Tiểu Trúc kích động hỏi Viên Thiên Dã. Nàng làm sao có thể không kích động, món này trước đây nàng đã ăn ở quán cơm của Đàm gia, sau đó ở sơn trang vụng trộm luyện thành. Khi nàng lén luyện tập, nàng chỉ cho Hạ Sơn, Tô Tiểu Thư, Chu Ngọc Xuân và Dương Vũ ăn mà thôi. Bọn họ chưa từng thấy nàng làm món này. Bây giờ Viên Thiên Dã nói đưa nàng đi gặp cố nhân, mà nhìn món này, chắc chắn đó là người cũ ở sơn trang.
Món ăn này, chỗ đặc biệt nhất chính là bụng cá, khi làm cá phải thật cẩn thận để bụng cá không bị thủng, lại phải lấy hết xương cá ra. Thông qua miệng cá lấy đồ lòng trong bụng ra, nàng từng luyện rất nhiều lần cũng thất bại rất nhiều lần, Hạ Sơn đã từng góp ý với nàng, nàng mới có thể thành công.
Cho nên, chín phần mười người hôm nay nàng gặp là Hạ Sơn rồi.
Nàng cầm muỗng, múc một muỗng nước canh từ bụng cá cho vào miệng, nước canh rất trong, trong như nước trà loãng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hoa văn trong chén, hương vị lại thơm ngon thuần hậu.
Cảm giác thơm ngon quen thuộc như vậy, nàng dám khẳng định, nước canh này dùng dao trụ, tổ yến, vi cá, da cá, cá muối, hải sâm. . . tám loại hải sản quý báu lại thêm nước dùng gà mà hầm thành.
“Có phải Hạ Sơn hay không?' nàng ngẩng đầu hỏi.
Viên Thiên Dã cong miệng mỉm cười, không nói tiếng nào, đưa tay gắp một miếng thịt om tôm lớn, đưa đến trước miệng Lâm Tiểu Trúc” nếm thử cái này đi”
Lâm Tiểu Trúc liếc hắn một cái, há miệng cắn con tôm, nhẹ nhàng nhấm nuốt. Ăn xong, nàng lại nói” người còn lại là Tô Tiểu Thư”
Món thịt ôm tom lớn này là nàng đã từng dạy Tô Tiểu Thư.
Tôm là dùng loại tôm he biển lớn, chất thịt tươi mới khi nấu sẽ cho nhiều nước, ngoại ra còn dùng tôm sông còn sống giã nhuyễn, vo viên, ngâm trong nước mắm tiên vị ngạt ngào, lại dùng nước mắm này ướp tôm he lớn. Nhờ đó tôm he tiên hương có màu sắc rất đẹp, lại cho thêm nước tương, mùi đậu tương hòa với vị tôm thơm ngon, càng tăng thêm khẩu vị. Khi dọn lên ăn cơm, tôm he vàng rực cùng một chén nhỏ hắc chi ma cơm, đổ vào một cái đĩa nhỏ, dùng đũa quấy, kết hợp đủ sắc hương vị.
Món này là do nàng nghiên cứu ra, sau này Tô Tiểu Thư đã học được.
Viên Thiên Dã nhìn nàng chằm chằm, nhướng mi nói” nhìn thấy Hạ Sơn, ngươi cao hứng lắm thì phải?”
Nghĩ tới sắp gặp được hai người bạn tốt, Lâm Tiểu Trúc rất vui vẻ, bướng bỉnh đưa tay xoa mặt hắn, tươi cười nói” ghen tỵ hả?” Viên Thiên Dã nghiêm mặt nhìn rất đáng yêu.
Viên Thiên Dã nắm tay nàng” ta ghen thì đã không đưa ngươi tới gặp hắn. Hắn có thể làm ta ghen sao? hắn xứng để ta ghen sao? hừ”
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không còn ai khác, Lâm Tiểu Trúc cũng không cãi lại hắn, mỉm cười tiến tới gần, hôn hắn một cái rồi quay người ra cửa, gọi lớn tiếng” tiểu nhị”