Mọi người còn đang hiếu kỳ xem xét thì ngoài cửa xuất hiện một lão giả chừng sáu mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, đó chính là Trương phu tử. Đi sau hắn còn có một nam hài khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tay cầm sách, có lẽ là bài học của mọi người.
Quả nhiên, sau khi mọi người đứng lên hành lễ, Trương phu tử phát biểu vài lời xong thì nam hài kia liền bắt đầu phát sách cho mọi người.
Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn ba chữ Tam Tự Kinh, trong lòng như có cuộn song ba đào. Kiếp trước nàng xuất thân là thế gia giáo sư, gia gia, phụ thân, mẫu thân đều là giáo sư cho nên từ năm bốn tuổi nàng đã thuộc làu cuốn sách này. Không ngờ xuyên đến đây, nàng còn phải đem cuốn sách này học lại từ đầu. Nàng cố kiềm chế suy nghĩ không biết cha mẹ sẽ thế nào sau khi biết mình bị tai nạn xe cộ mất đi, đưa tay lật cuốn Tam Tự Kinh, nhìn nội dung quen thuộc bên trong, hai mắt không khỏi mờ lệ, hoàn toàn không để ý Tô Tiểu Thư ở bên cạnh đang kinh ngạc nhìn nàng.
Đối với các nữ hài tử chưa từng sờ qua giấy bút, Trương phu tử cực kỳ kiên nhẫn, đọc sáu từ đầu tiền mấy lần, đợi khi mọi người quen thuộc mới bắt đầu dạy bọn họ viết chữ.
Sở dĩ Lâm Tiểu Trúc chọn vị trí này là vì nàng có bí mật. Dù sao kiếp trước cũng coi như đọc đủ thứ thi thư, muốn ở trước mặt một lão nhân hơn năm mươi tuổi giả vờ cái gì cũng không biết, thực sự rất khó khăn. Phương pháp tốt nhất là tránh xa hắn một chút, hơn nữa mỗi ngày đều ngồi đây học những thứ mình đã biết, nàng không dám cam đoan mình sẽ không ngủ gật, cho nên tìm một chỗ xa một chút có vẻ an toàn hơn.
Nàng có thể đọc được chữ phồn thể nhưng viết thì chưa chắc. Chỉ tầm nửa nén nhang, tức khoảng hai đến ba phút ở hiện đại, Lâm Tiểu Trúc đã ghi nhớ cách viết sáu chử kia. Thân thể này cực kỳ thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, việc gì đã gặp qua là sẽ không quên, càng dùng càng làm nàng vui sướng không thôi. Thấy Trương phu tử còn lâu mới dạy đến chỗ nàng, Lâm Tiểu Trúc lại nhàm chán xem lại nội dung bên dưới một lần nữa, sau lần này gần như nàng đã có thể viết được những chữ trên sách.
Vốn ở những lớp học như thế này, dù không hiểu được chữ thì luyện chữ cũng rất tốt nhưng kiếp trước gia đình của Lâm Tiểu Trúc là thư pháp gia, từ nhỏ nàng đã bị bắt luyện chữ. Tuy không thể trở thành thư pháp gia nhưng chữ viết ra cũng không đến nỗi tệ. Lúc này nàng phải giả dạng là người mới biết viết, thực vất vả không phải bình thường, chỉ e là Trương phu tử đã thành tinh sẽ nhìn ra manh mối.
Nhưng cho dù nàng che giấu thế nào thì chữ viết dù là kết cấu hay bút phong cũng không giống người mới biết viết chữ. Trương phu tử nhìn thấy, khen ngợi không thôi, nói nàng thông minh chứ không có hoài nghi gì, làm Lâm Tiểu Trúc thầm thấy may mắn.
Hôm nay học viết chữ có nửa canh giờ nhưng với Lâm Tiểu Trúc đúng dày vò, vất vả lắm mới đợi được đến lúc tan học, nàng không khỏi thở phào một hơi.
“Làm sao vậy” Tô Tiểu Thư đang thu thập đồ dùng quay lại nhìn nàng
“Không có gì, chỉ cảm thấy thực vất vả!” Lâm Tiểu Trúc vội vàng cười nói.
Tô Tiểu Thư nhìn chữ Lâm Tiểu Trúc viết, ánh mắt lóe lên, không có hỏi tiếp
Tiếp theo là học quy củ, tuy Nguyễn giáo tập thực nghiêm khắc nhưng đối với Lâm Tiểu Trúc cũng thật nhẹ nhàng. Bởi ở phương diện này, nàng là người mới học, nên không cần phải che giấu thực lực. Chỉ cần Nguyễn giáo tập nói một lần là nàng đã nhớ kỹ, luyện một hai lần là đã thành thục, cho nên cửa ải này rất dễ vượt qua.
Tô Tiểu Thư cũng là người thông minh, viết chữ đọc sách hay học quy củ cũng không làm khó được nàng, luôn theo sát Lâm Tiểu Trúc, trở thành người thứ hai được các sư phụ khen.
“Lâm Tiểu Trúc, lát nữa cơm nước xong, ngươi có thể dạy ta nhận thức chữ không?” khi xếp hàng nhận cơm chiều, Vương Xuân Vũ cùng phòng trước giờ hiếm khi nói chuyện với nàng lại e lệ hỏi
“Không thành vấn đề.” Lâm Tiểu Trúc cười nói. Vương Xuân Vũ này hôm nay đã làm Trương phu tử thật đau đầu, thực ra nàng không ngốc, chỉ là những người khác quá thông minh mà thôi. Người Viên Thiên Dã mua thì dù thế nào chỉ số thông minh cũng không thể thấp, đều là nhân vật nổi bậc trong thôn ah. Có lẽ vì mới đến đây một hai ngày, không muốn nảy sinh mâu thuẫn mà một đám người tài giỏi ở chung với nhau thế nào cũng sẽ không ai phục ai, phải từ từ tìm hiểu rồi một lần nữa phân ra mạnh yếu, cuối cùng đạt được sự cân bằng mới có thể bình tĩnh lại.
“Lâm Tiểu Trúc, sao ngươi lại biết viết chữ? Ta ngay cả cầm bút cũng không tốt, bút pháp mềm nhũn, viết lên giấy chỉ là một điểm đen, không thể nào viết thành chữ”. Lý Mai ở phòng bên cũng quay đầu góp chuyện. Bội phục kẻ mạnh luôn là xu thế cuộc sống. Tối qua Lâm Tiểu Trúc thái độ hào phóng, ôn hòa hôm nay lại biễu hiện xuất chúng nhưng nàng cũng không kiêu không nóng nảy, vẫn khiên tốn có lễ nên mọi người đều yêu thích, muốn cùng nàng nói chuyện kết giao
“Ngươi thông minh như vậy, viết thêm mấy lần liền không thành vấn đề” Lâm Tiểu Trúc cười tủm tỉm đáp “ông nội ta trước kia dạy ta cầm bút, cho nên mới cứng cáp hơn các ngươi một chút”
“Như vậy a!” Mọi người giật mình, trong lòng cũng hòa hoãn hơn.
“Lâm Tiểu Trúc.” Xa xa truyền đến một giọng nam.
Mọi người nhìn qua liền thấy Viên Thập đứng ở cửa viện, vẫy tay với Lâm Tiểu Trúc “công tử gọi ngươi”
Lâm Tiểu Trúc nhìn trời. Buổi sáng mới nói xong, Viên Thập sao không chịu nhớ chứ? Tìm nàng thì tìm, la lối um sùm làm gì, nàng hình như chưa từng đắc tội với hắn nha.
“Mau, công tử gọi ngươi đấy.” Lý Mai đẩy Lâm Tiểu Trúc, khẩu khí tuy có chút chua nhưng thái độ cũng rất chân thành.
“Đi đi, ta giúp ngươi để dành cơm”. Tô Tiểu Thư cầm lấy cái bát trong tay Lâm Tiểu Trúc, vỗ vỗ bả vai nàng. Người khác đều hâm mộ Lâm Tiểu Trúc, chỉ có nàng mới hiểu được sáng nay Lâm Tiểu Trúc đã phải hứng chịu vô số ánh mắt ghen tỵ và thù địch.
Chủ tử triệu hồi, không thể không đi, hơn nữa còn phải lấy một trăm văn tiền, cho nên Lâm Tiểu Trúc chỉ có thể buồn bực giao bát cho Tô Tiểu Thư rồi nhanh chóng đi về chỗ Viên Thập. Những ánh mắt ghen tỵ lập tức phóng tới, cảm giác như trên lưng nàng có thêm mấy lỗ thủng.
“Đã bảo ngươi lén lút gọi, sao lại không nhớ hả?’ đi đến cửa viện, Lâm Tiểu Trúc hung hăng trừng mắt với Viên Thập.
Viên Thập rất biết nhận sai “ta quên”
Thật sự quên ? Lâm Tiểu Trúc liếc hắn một cái. Người đi mua các nàng, vốn không có ai là ngu ngốc, huống chi Viên Thập còn hầu hạ bên cạnh Viên Thiên Dã, hẳn phải là nhân tinh trong nhân tinh ah. Viên Thập buổi sáng tám chuyện với nàng rất là lanh trí còn giả dối vô cùng, giờ bày đặt ngờ nghệch, tính lừa ai chứ?
Viên Thiên Dã có ý định gì ?
Dọc đường đi Viên Thập vô cùng thành thật, không hề hỏi lung tung nữa, Lâm Tiểu Trúc trong lòng có tâm sự cho nên cũng khôn nhìn ngó chung quanh. Hai người rất nhanh đã đi đến cửa viện của Viên Thiên Dã.
“Chờ, ta đi bẩm công tử.” Viên Thập theo thường lệ nói một câu rồi đi vào trong
Lâm Tiểu Trúc nhìn chằm chằm đại môn đỏ thắm, vẫn không nhúc nhích, chốc lát sau Viên Thập chạy ra nói “Lâm Tiểu Trúc, công tử gọi ngươi vào”
Hôm nay không đi uổng công rồi, Lâm Tiểu Trúc thở phào một hơi, đi theo Viên Thập vào trong.
Vào sân, Lâm Tiểu Trúc không khỏi kinh ngạc mở to mắt. Đình đài lầu các, núi giả suối chảy, hoa hồng cây xanh, chim quý cá cảnh…đều được bố trí đẹp đến cực hạn, chân chính là “Chảy nhỏ giọt Lưu Thủy tế tẩm giai, tạc cái trì nhi chiêu cái Nguyệt Nhi đến, họa đống tần lay động, hà cừ tẫn quay xe”.
Dòng suối chảy quanh rừng trúc xanh biếc, vờn quanh đá Thái Hồ được xây thành núi giả. Viên Thiên Dã mặc trường bào đơn giản bằng lụa mùa trắng, bên trên không có thêu hoa văn gì, tóc chỉ được buộc sơ lại, còn có vài sợi xõa trên đầu vai. Hắn đang ngồi trên ghế thái sư dưới rừng trúc, ưu nhã pha trà. Trúc xanh suối trong, gió thổi vi vu, một thân áo trắng đơn giản cùng tóc đen càng làm nổi bật vẻ tuấn dật thanh lãng, cao quý lịch sự của hắn.
Khung cảnh yên tĩnh lại đẹp đẽ, làm cho Lâm Tiểu Trúc đi sau Viên Thập không khỏi ngẩn người, cảm khái trong lòng: họa thủy đúng là họa thủy, nếu để tiểu cô nương nào nhìn thấy hắn như vậy, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.