Lắng nghe thêm vài lần, Lâm Tiểu Trúc càng thêm khẳng định. Thực ra người đảo quốc dù là văn tự, phục sức, phong tục đều chịu ảnh hưởng rất lớn của văn hóa Trung Quốc nên nhìn người trước mắt khó mà phân biệt được hắn là người của đảo quốc. Nhưng phục sức kia vẫn có chút bất đồng, tỷ như chiều dài vạt áo và độ rộng, tỷ như trên đầu hắn đội mũ theo phong cách đảo quốc.
Nơi này có đảo quốc, vậy chẳng phải chính là đại lục, có điều nơi nàng đang sống lịch sử khác nhau nên không có Đường, Tống, Nguyên, Minh. . .
Lâm Tiểu Trúc ngây người.
“Tiểu Trúc.” Viên Thiên Dã khẽ gọi nàng.
Lâm Tiểu Trúc quay đầu, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc và lo lắng của hắn.
“A, do ta thấy người này ăn mặc có chút kỳ lạ, hơn nữa nghe không hiểu hắn nói gì” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
Viên Thiên Dã giật mình. Hiên Viên triều tuy chia làm bốn nước, nhưng khẩu âm, ngôn ngữ cũng không khác nhau mấy, vậy mà Lâm Tiểu Trúc lại nghe ra nam nhân này nói ngôn ngữ khác, thực rất ngạc nhiên.
Hắn giải thích” cách Nam Hải quốc về phía đông không xa có mấy cái đảo nhỏ, trong đó có một cái đảo lớn nhất, chính là một tiểu quốc, người trên đảo nói ngôn ngữ này”
Lâm Tiểu Trúc gật đầu, nhìn về phía nam nhân kia. Vì tinh thần dân tộc nên nàng có chút không vui, huống chi trước khi nàng xuyên đến cổ đại, quốc gia kia còn muốn xâm chiếm hòn đảo của nước nàng. Lúc này thấy nam nhân thấp bé kia vung đao lên, vừa cắt cá, vừa nói quốc gia hắn am hiểu nhất việc chế biến các món ăn từ các, nước nào cũng không bằng. Lâm Tiểu Trúc càng nghe càng ghét hơn.
Xem ra, tự tôn dân tộc đã ngấm vào trong xương.
Cá là thực phẩm phổ biến nhất thời cổ đại, thời Nam Bắc triều còn xuất hiện Kim tê ngọc quái, là món ăn chế biến từ cá nổi danh nhất Trung Quốc cổ đại. Sinh ngư phiến không chỉ là món ăn chốn cung đình mà trong bữa ăn hàng ngày của dân chúng cũng có. Sinh ngư phiến( sashimi) là từ Đại Đường truyền vào nước Nhật
Bây giờ tuy lịch sử triều đại đã thay đổi nhưng truyền thừa văn hóa vẫn tồn tại. Người Nhật này lại mang thức ăn vốn của Trung Quốc đại lục đến nơi này khoe khoang là muốn khiêu khích mà.
Quả nhiên trong đám đông có người hiểu được tiếng Nhật, tức giận la lên” cái gì mà thủ nghệ mọi người đều thua kém quốc gia ngươi ? chỉ có làm một con cá thôi mà dám tới nơi này khoe khoang sao ?”
“Ý hắn là sao ?”
“Dám nói vậy à”
Đám đông xôn xao căm phẫn.
Người Nhật kia không ngờ mọi người lại nghe hiểu hắn nói gì, có điều hắn cũng không hoảng sợ mà đáp lại” hôm nay thi đấu với ta là Hạ Sơn, đầu bếp Nam Hải quốc, nghe nói hắn làm món ngư quái nổi tiếng nhất Nam hải quốc. Nếu hôm nay ta thắng hắn, như vậy tay nghề của ta giỏi hơn tất cả các đầu bếp ở Nam Hải quốc”
Hạ Sơn ?
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn thấy ở bên bàn dài cách xa xa một bóng dáng cũng đang vội vàng cắt cá. Thân ảnh này quen thuộc tới mức không cần nhìn mặt, nàng cũng biết đó là Hạ Sơn.
Hay là Hạ Sơn cũng tới tham gia Hiên Viên triều đại tái ? thấy hắn, Lâm Tiểu Trúc rất vui mừng. Nàng và hắn, Ngô Bình Cường đều là người có trù nghệ giỏi nhất trong các đệ tử ở sơn trang. Bây giờ nàng và Ngô Bình Cường đã vào trận chung kết, Hạ Sơn ở Nam Hải khổ luyện nhiều năm như vậy, tuyệt đối có thể đại diện cho Nam Hải quốc tham gia thi đấu.
Nàng quay đầu, tìm kiếm trong đám người bên cạnh Hạ Sơn, hi vọng sẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc khác. Quả nhiên, Tô Tiểu Thư đang đứng cách Hạ Sơn không xa, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt nhu tình và tín nhiệm.
Lâm Tiểu Trúc kéo tay Viên Thiên Dã, chỉ cho hắn thấy Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư. Viên Thiên Dã mỉm cười, gật đầu, tỏ vẻ đã thấy. Hắn không giống nàng, vừa tới đã chăm chú nhìn người nước Nhật, trong mắt tràn ngập cừu hận dân tộc. Hắn đã sớm nhìn thấy Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư. Để Hạ Sơn đến tham gia thi đấu cũng là ý của hắn. Hạ Sơn trù nghệ rất cao, có tài hoa, cũng nên thi triển, hắn sẽ không mai một nhân tài, cho nên nhìn thấy Hạ Sơn ở đây cũng là bình thường.
“Đúng vậy, nếu Độ Biên tiên sinh chúng ta có thể thắng Hạ Sơn tiên sinh của các ngươi, các ngươi phải thừa nhận tay nghề ngư quái của các ngươi không bằng chúng ta” có người Nhật khác lên tiếng phụ họa.
Lâm Tiểu Trúc nhíu mày, phát hiện bên cạnh có ba người Nhật khác.
Hắn vừa nói xong, mọi người lại xôn xao tức giận, một trung niên nam tử mặc áo dài thanh sắc giơ tay, lớn tiếng nói” hiện tại Độ Biên đầu bếp và Hạ Sơn đang thi đấu, mọi người an tĩnh đi, có gì chờ bọn họ đấu xong rồi nói sau”
“Đúng, tất cả lấy kết quả làm chuẩn. Hiện giờ đang ở đại giới quý quốc, chúng ta có nói gì cũng bất lợi nhưng nếu Độ Biên tiên sinh chúng ta thắng, các ngươi nói gì cũng vô dụng, tài nghệ phải dùng bản lĩnh để khẳng định” một người nước Nhật khác lại nói.
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt căm giận nhìn người nước Nhật nhưng không tranh cãi gì thêm, bọn họ tuy đáng giận nhưng cũng có ý đúng, dùng bản lĩnh mà nói chuyện. Nghĩ đến đây, mọi người lại đổ dồn ánh mắt về chỗ Hạ Sơn.
“Tay nghề của ngươi so với Hạ Sơn thì thế nào ?” Viên Thiên Dã nhẹ giọng hỏi Lâm Tiểu Trúc. Hắn có chút lo lắng. Người nước Nhật kia dám khoe khoang như thế, chắc chắn là có chút bản lĩnh, nếu lỡ Hạ Sơn thua hắn, vậy chẳng phải Hiên Viên triều không sánh bằng một tiểu đảo quốc nhỏ bé sao ?
Lâm Tiểu Trúc nhìn Hạ Sơn chằm chằm, thấy hắn đứng thành hình vòng cung, đầu tay trái nhẹ nhàng đặt miếng ca, tay phải cầm đao, dùng sức vừa phải, đao liếc như bay, từng miếng cá được cắt ra, đều chằn chặn, mỏng như cánh ve, thả ra có thể bị gió thổi bay. Trước mặt hắn là đồ gia vị đã được chế biến xong. Tuy Lâm Tiểu Trúc đứng khá xa nhưng do nhãn lực tốt nên cũng có thể nhìn ra gia vị trước mặt hắn có tỏi nghiền, chi ma, đường trắng, kiệu chua, gừng cắt lát, củ cải sợi, tiêu bộ, ớ chỉ thiên, tạc chao ti, tạc dụ ti, muối, hồ tiêu. . . Bên cạnh đồ gia vị còn có một cái đĩa nhỏ, tên đặt lá chanh cắt sợi, dùng ăn kèm với sinh ngư phiến như vậy sẽ có mùi thơm.
Người nước Nhật dám khoe khoang cũng đúng là có chút bản lĩnh. Đao công của hắn không thu gì Hạ Sơn, từng miếng cá xếp trên bàn như khổng tước xòe đuôi, gia vị lại đơn giản hơn Hạ Sơn nhiều, chỉ có mù tạc màu lục và nước tương.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói” dù làm được tốt nhất cũng không hơn Hạ Sơn bao nhiêu”
Đao công của nàng lúc ở sơn trang cao hơn Hạ Sơn, nhờ võ công tiến nhanh mà hiện giờ đao công còn cao hơn trước kia. Nhưng Hạ Sơn mấy năm nay ở Nam Hải quốc, với sự say mê nghiên cứu trù nghệ của hắn, tin rằng hắn có hiểu biết rất sâu đối với món cá. Mỗi loại cá thế nào, sớ thịt ra sao, nên cắt từ đâu, dùng ăn kèm với cái gì là tốt nhất. . . hắn đều hiểu rất rõ.
Viên Thiên Dã nghe xong, có chút thất vọng, đành nhìn Hạ Sơn, hi vọng hắn có thể chiến thắng người Nhật kia.
“Yên tâm đi, Hạ Sơ nhất định sẽ thắng” Lâm Tiểu Trúc nhìn Hạ Sơn, tươi cười nói.
Tự bọn họ tiến vào đến bây giờ, trên mặt Hạ Sơn không có biểu tình gì, ngay cả mắt cũng không chớp, giống như không biết có rất nhiều người đang nhìn hắn, cũng không bị lời của người nước Nhật tác động. Hắn vẫn chăm chú, trong mắt hắn chỉ có miếng cá kia.
Loading...
Còn người Nhật kia lại rất kích động, miệng luôn lẩm bẩm, có lẽ hắn rất muốn làm vẻ vang cho đất nước mình.
Hai bên như vậy, đã biết cao thấp.
Tuy đao công hai người không chênh lệch, gia vị cũng là một chín một mười nhưng nấu nướng chính là quá trình sáng tạo nghệ thuật. Tâm tình của đầu bếp thế nào đều thể hiện thông qua món ăn hắn làm. Cái này giống như món mẹ nấu luôn mang theo tình yêu, hương vị cũng giống món ăn do đầu bếp khách sạn lớn làm ra. Lúc này trong mắt, trong lòng Hạ Sơn chỉ có miếng cá kia, chỉ có món ăn hắn phải phải làm, hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào đó, tâm thủ hợp nhất giống như trời và người hợp nhất, như vậy món ăn làm ra sẽ đạt được mỹ vị cao nhất, người Nhật kia sao có thể sánh bằng.
Chỉ chốc lát sau, hai người đều đã cắt xong cá. Trung niên nam tử mặc áo dài thanh sắc bước tới bưng hai đĩa cá sống đến trước mặt mọi người, cười nói” đây là ngư quái mà Độ Biên tiên sinh nước nhật và Hạ Sơn tiên sinh Nam Hải quốc làm ra, mọi người nếm thử đi. Về phần ai làm ngon, ta nghĩ mọi người nên phán xét bằng lương tâm. Mời”
Lâm Tiểu Trúc thấy vậy có chút bối rối. Món của Hạ Sơn nhiều gia vị phiền phức, khi ăn phải có trình tự, nếu ai không biết cách sẽ ăn không ra hương vị gì.
Nàng đang tính lên tiếng thì Hạ Sơn đã tiến lên, mỉm cười nói” ta giúp mọi người làm gia vị” . Nói xong liền cầm một đôi đũa, trộn lẫn dầu, muối, hồ tiêu, sau đó cho hành, chi ma đẳng. . . vào trộn đều cùng dầu, muối, hồ tiêu, cuối cùng thì cho tạc cháo ti, tạc dụ tin, tạc ma hoa. . . vào trộn tiếp. Sau đó bảo mọi người khi ăn thì chấm cái này.
Lâm Tiểu Trúc thở dài nhẹ nhõm. Viên Thiên Dã tiến lên trước, lấy một miếng cá của người Nhật cho vào miệng, sau đó lại đi đến trước mặt Hạ Sơn, nói” làm phiền, cho ta một phần”
Hạ Sơn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tiểu Trúc, lại nhìn Viên Thiên Dã, kinh hỉ hỏi” công tử, Tiểu Trúc, sao các ngươi lại tới đây ?” vừa hỏi xong, hắn đã bừng tỉnh đại ngộ, ngượng ngùng cười nói «ta thật là ngốc quá, Tiểu Trúc đương nhiên là đến tham gia thi đấu” . Nói xong hắn gắp hai miếng cá, vắt chanh lên, thêm đồ gia vị rồi đưa cho hai người.
“Ngươi cứ làm việc, lát nữa nói sau” Lâm Tiểu Trúc nhận lấy miếng cá, lui ra, nhường chỗ cho người khác, mỉm cười gật đầu với Tô Tiểu Thư ở xa xa.
Tinh tế nhấm nháp ngư quái của Hạ Sơn và người Nhật xong, Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu hỏi Viên Thiên Dã” thế nào ? cảm giác thế nào ?”
“Miếng cá của Hạ Sơn mềm mịn, có lẽ khi hắn cắt cá đã nắm chắc thời gian và thủ pháp nhưng gia vị hơi nhiều, ta không thích lắm. Còn người nước Nhật, có lẽ do tâm tình cho nên miếng cá cắt không được tốt lắm, nhưng đồ gia vị lại làm người ta thưởng thức được hương vị nguyên thủy của cá sống” Viên Thiên Dã nói
Lâm Tiểu Trúc gật đầu, Viên Thiên Dã nói đúng, lại đi thẳng vào trọng tâm. Mà hắn cũng cố ý nói cho người ta nghe nên thanh âm hơi lớn, có mấy người cũng gật đầu, tỏ vẻ tán thành, có người phản đối” ta cảm thấy gia vị rất ngon, so với nước Nhật ngon hơn nhiều. Hơn nữa người Nhật đầu với đầu bếp hạ Sơn về công phu cắt cá chứ không phải là gia vị” . Nói xong quay sang Đồ Biên nói” sao ? đầu bếp Nam Hải chúng ta giỏi hơn phải không ?”
Độ Biên ăn một miếng cá của mình, rồi lại thử của Hạ Sơn, không nói tiếng nào, lui xuống, mấy người khác lao xao, ồn ào.
Nam tử trung niên mặc áo dài thanh sắc không thèm để ý, cười nói” đầu bếp Hạ Sơn Nam Hải quốc tay nghề xuất sắc như Độ Biên tiên sinh cũng không kém bao nhiêu. Đến, mọi người nếm thử đi, nếu ăn thấy ngon thì mời qua bên kia, có tiểu nhị đón tiếp, khiến mọi người có thể ăn cho đã ghiền”
Lúc này Lâm Tiểu Trúc mới phát hiện ra nơi này vốn là cửa hàng bán cá, mà trung niên nam tử kia là lão bản. Hắn khởi xướng cho Độ Biên và Hạ Sơn thi đấu, thủ đoạn mời chào khách cũng rất cao. Nàng nhất thời dở khóc dở cười, kéo Viên Thiên Dã ra ngoài, chờ Hạ Sơn.
Mọi người rất nhanh đã tản đi, chốc lát sau Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư cũng đi ra, cung kính thi lễ với Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã thấy bọn họ nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc không kích động đến nỗi quên chủ tử là hắn như lần trước, ôn hòa nói” được rồi, không cần đa lễ”
“A, Tiểu Thư, ngươi. . . »Lâm Tiểu Trúc phát hiện ra Tô Tiểu Thư chải kiểu tóc phụ nhân, kinh ngạc chỉ vào tóc nàng hỏi” các ngươi đã thành thân ?”
Tô Tiểu Thư ngượng ngùng liếc mắt nhìn Hạ Sơn, gật đầu
“Thật sự là quá tốt.” Lâm Tiểu Trúc cao hứng cười toe toét. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc Tô Tiểu Thư cũng được như mong muốn, đả động được tâm của Hạ Sơn
Nàng lại hỏi” Hạ Sơn đến tham gia thi đấu, còn ngươi thì sao ?”
“Ta đi cùng hắn” Tô Tiểu Thư hạnh phúc đáp
“Đi thôi, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện” Viên Thiên Dã nói.
Bên cạnh có một trà lâu, bốn người đi vào, chọn một nhã gian ngồi tán dóc.
Mọi người chỉ mới chia tay nhau chừng bảy, tám tháng nhưng trong thời gian đó, đối với Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc là rất dài cũng xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng đối với cuộc sống an tĩnh của Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư thì ngoại trừ tình cảm có bước đột phá, những chuyện khác không có gì để nói. Mà những gì Lâm Tiểu Trúc đã trải qua và tình cảm của Hạ Sơn với Tô Tiểu Thư thay đổi cũng không thể nói rõ, huống chi còn có Viên Thiên Dã, làm cho Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư bị áp lực rất lớn. Bốn người nói vài câu liền từ biệt, Hạ Sơn bọn họ ở dịch quán của Nam Hải quốc, cũng không cần Lâm Tiểu Trúc lo lắng.
Rất nhanh đã tới ngày thi đấu.
Sáng sớm Viên Thiên Dã đã bị mời đi. Tuy hắn không làm giám khảo nhưng là vương gia của một nước, luôn được long trọng đón tiếp, Lâm Tiểu Trúc cũng không để ý tới hắn. Nàng lên xe ngựa hắn đã sắp xếp trước, tới chỗ dự thi, tiến hành rút thăm. Vận khí của nàng không tốt không xấu, rút được số hai mươi bảy, được người hướng dẫn đưa đến một gia phòng nhỏ được ngăn bởi mấy tấm ván gỗ.
Tuy là trận chung kết nhưng cũng chia làm ba giai đoạn, mỗi giai đoạn đều có loại trừ thí sinh.
Ở trong phòng được một lát, Lâm Tiểu Trúc nhận được đề thi : Thánh Thượng thấy dân chúng nhiều khó khăn, muốn tầng lớp dưới của xã hội cũng có thể ăn được món ngon, cho nên hi vọng các đầu bếp có thể dùng số tiền ít nhất, làm ra món ăn ngon nhất.
Tiền ít nhất, làm ra món ăn ngon nhất ?
Lâm Tiểu Trúc nhớ lại cuộc sống của mình khi còn ở trong núi, nhớ lúc từ Bắc Yến một đường xuôi nam, dọc đường đi thấy rất nhiều người nghèo khổ. Bọn họ ăn những thức ăn thôi nhất, làm việc cực nhọc nhất, nàng có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm của lão gia tử.
Nhưng món nào mới là ngon nhất mà ít tiền nhất đây ?
Thực ra, nói tới tiêu tiền thì đối với dân chúng là rất khó nói. Tỷ như các món ăn thôn quê, tỷ như nấm và măng trong núi hay hoa quả trong vườn. . . tất cả đều là tự cung tự cấp, đều do thiên nhiên ban cho, không cần tốn tiền. Nhưng nàng có thể dùng những nguyên liệu này để nấu ăn không ?
Đáp án thực hiển nhiên, không thể! Bởi vì tuy chúng đến từ thiên nhiên, cũng có thể bán ra tiền nhưng đối với các hộ nông dân, lương thực, trứng gà, nông thổ sản. . . đều là những thứ có thể đổi thành tiền hoặc thành các nhu yếu phẩm cần dùng như dầu, muối. . . .