Nàng vốn định đến dịch trạm thuê một chiếc xe thượng đẳng mà lên đường, không ngờ thương đội này rất có khả năng, trạm kiểm nào cũng có quen biết với Vương lão bản nên không có kiểm tra chiếc xe, ngay cả khi ra khỏi biên cảnh Bắc Yến quốc cũng không. Bây giờ đang là đầu đông, ngồi trong xe thực sự rất ấm áp, thoải mái; lương khô mang theo cũng không sợ hư, nàng đương nhiên mừng rỡ đi theo thương đội, không lo lắng tới vấn đề an toàn. Mỗi lần đến trấn nhỏ, thương đội dừng lại nghỉ ngơi, nàng cũng xuống xe thuê một căn phòng tắm rửa, bổ sung lương khô và nước, buổi sáng thừa lúc bọn họ chưa dậy, nàng lại lên xe. Ban ngày uống nước ít nên không cần đi về sinh, cả ngày cứ ở trên xe hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, ngủ không được thì luyện công, rốt cuộc sau một tháng nàng cũng đã tới được kinh thành Đông Việt quốc.
Nhìn con đường xa lạ, nhìn dòng người qua lại, Lâm Tiểu Trúc mang mặt nạ ngăm đen, để lộ chiếc răng khểnh. Tự do tự tại, vô câu vô thúc, dựa vào năng lực bản thân mà tạo dựng sự nghiệp là lý tưởng lớn nhất của nàng khi xuyên qua tới nay. Lần trước rời khỏi Bắc Yến, nàng không có cơ hội thực hiện, bây giờ không có gì ràng buộc, nàng có thể thi triển tài năng ở nơi xa lạ này, tạo lập tương lai của mình.
Thấy mọi người qua lại cứ nhìn mình, Lâm Tiểu Trúc cười cười, nhìn chung quanh một chút rồi xoay người đi về phía bên phải. Ở đó có một tiệm may, nàng muốn mua mấy bộ quần áo mới. Vào đông, muốn giặt sạch quần áo cũng khó, nàng chỉ có thể chịu được bảy, tám ngày mới thay nội y một lần nhưng cái áo bông bên ngoài vẫn chưa thay lần nào, mùi trên người bốc lên khiến người ta phải chạy xa nàng tám thước.
Mua quần áo, tìm một khách điếm nhỏ, tắm rửa thoải mái, gọi một bàn thức ăn ngon mà hưởng thụ, sau đó thì lên một chiếc giường ấm áp rồi mới nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Châu báu do hoàng đế Nam Hải quốc (đổi từ Nam Việt quốc theo convert) ban cho đổi ra được năm ngàn lượng ngân phiếu, trả nợ cho Thẩm Tử Dực hết hai ngàn lượng, trên người nàng còn lại ba ngàn lượng. Thêm vào khoản tiền bán tranh chữ cùng Thẩm Tử Dực và bán công thức chế biến món vịt nướng, tổng cộng nàng có hơn bốn ngàn lượng.
Vừa rồi, nhân lúc mua quần áo nàng đã thám thính giá cả, phát hiện người Đông Việt quốc rất sung túc, vì thế mà giá hàng khá cao. Nghĩ tới phòng nhỏ giá đã vậy, cửa hàng thì càng khỏi phải bàn, mà nàng một mình tới đây, không thân không thích, không có chỗ dựa, nếu ngay từ đầu mở một tửu lâu lớn thì phải bỏ vốn ra nhiều lại khó quản lý, còn khiến người ta dòm ngó. Tóm lại là chỉ có phiền toái.
Xem ra chỉ có thể mở một căn tiệm nhỏ. Nhưng nên làm gì? Có thể tiếp tục mở cửa hàng điểm tâm và tiệm lẩu không? thủ hạ của Viên Thiên Dã có đi tìm nàng không.
Lâm Tiểu Trúc nhìn ánh nến trước mặt, cắn môi. Từ lúc nghe được đoạn đối thoại kia, tình cảm trong lòng nàng đã nguội lạnh, nhớ tới Viên Thiên Dã đã không còn thấy đau lòng nữa, bây giờ nàng chỉ nghĩ làm sao thoát khỏi sự truy tìm của hắn, hi vọng sẽ không còn hứng thú với nàng, sẽ không phái người truy tìm nàng nữa.
Nhớ tới chuyện này, nàng không còn tâm tình gì cũng đã mệt mỏi cả ngày nên không muốn miễn cưỡng bản thân nữa, thay quần áo, tắt nến, nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Trúc rửa đầu chải mặt xong, mặc quần áo ấm rồi đi ra cửa. Tuy tối qua nàng không có chủ ý gì nhưng lúc này cũng đang nhàn rỗi, nàng quyết định ra ngoài khảo sát tình hình kinh thành vào buổi sáng thế nào.
Loading...
Gió lạnh thổi ào ào, lúc này vẫn còn nhiều nhà đóng cửa, trên đường cũng ít người qua lại. Lâm Tiểu Trúc đi một hồi lâu, dừng là ở một góc khuất tránh gió mới thấy một trung niên nam tử đang hô to” mỳ vằn thắn đây, mỳ vằn thắn đây. . .” thấy nàng, hắn dừng bước hỏi” vị công tử này, dùng một chén mỳ vằn thắn không?”
“Được.” Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu.
Người nọ nhanh chóng đặt gánh xuống, bày ra một cái bàn và một cái ghế nhỏ, mời Lâm Tiểu Trúc ngồi. Sau đó quạt bếp lò, nước trong nồi lập tức sôi ùng ục, bỏ mỳ vằn thắn vào, trong lúc đó bỏ rau cải, muối, hành vào chén, mỳ vằn thắn nở xong thì vớt ra, chần qua nước lần nữa rồi cho vào chén, sau cùng múc nước dùng đổ vào. Đẩy cái chén đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc nói” mời khách quan thong thả dùng”
“Đại thúc, mới sáng sớm ngươi đã bán mỳ vằn thắn, có ai ăn không?” Lâm Tiểu Trúc hỏi.
Nam nhân kia lắc đầu, thở dài nói” mới đầu còn được, gần đây trời lạnh, việc làm ăn càng ngày càng không tốt”
Lâm Tiểu Trúc nhìn trên đường vắng lặng, thưa thớt bóng người, nhíu mày. Trong bốn quốc gia của Hiên Viên triều, Bắc Yến quốc nằm về phía bắc, vị trí giống như An Huy, Giang Tây; Đông Việt quốc lại giống địa khu Trung Nguyên, thời tiết lạnh hơn cả Bắc Yến, mọi người đều ăn mì phở, ngủ giường sưởi. Trong mùa đông rét lạnh như thế này, nếu không có việc càng không muốn ra ngoài, ăn uống cũng là ở trong nhà.
Xem ra bán ăn sáng là không có tiền đồ gì rồi.
Lâm Tiểu Trúc cho một miếng mỳ vắn thắn vào miệng, thấy hương vị cũng bình thường, có lẽ vị tiết kiệm nên nhân cũng chỉ dùng thịt bình thường. Làm đầu bếp nhiều năm, vị giác của nàng cũng tăng lên nhưng căn cứ nguyên tắc không lãng phí lương thực, nàng miễn cưỡng ăn xong chén mỳ vằn thắn, thanh toán tiền rồi tiếp tục đi dạo.
Dạo một vòng trên đường, quả nhiên thấy chỉ có vài chỗ bán điểm tâm, chủ yếu chỉ là bán bánh bao, khách hàng cũng rất ít ỏi. Lâm Tiểu Trúc đi thêm hai con phố nữa rồi chuyển lên phố chính, nhìn các cửa hàng hai bên đường đóng chặt cửa, đang muốn quay về khách điếm thì thấy có mấy người bộ dáng như hạ nhân, tay cầm mấy bao giấy đang vội vàng đi tới. Nhìn bao giấy thì đúng là kiểu đóng gói cổ đại. Chẳng lẽ bên kia có một tiệm điểm tâm, vào sáng sớm mùa đông vẫn buôn bán tốt? nàng nổi lòng hiếu kỳ, đi về phía bọn họ.
Qua góc đường, Lâm Tiểu Trúc liền thấy một cửa tiệm, trên cửa có tấm bảng: Điểm Tâm Du ký, phía trước cửa còn có mấy người ra ra vào vào, trong tay cầm mấy gói giấy mà nàng vừa nhìn thấy, mà những người này đều mặc áo xanh đội mũ quả dưa theo đúng trang phục hạ nhân.