Nàng từng nghĩ dùng nhiều hoạt động khác nhau trong buổi lễ khai trương, nhưng sau đó nghĩ lại, lại quyết định vẫn không quá phô trương. Cửa hàng điểm tâm kế bên nhiều khách như vậy, chỉ cần nàng làm món rau ngâm thật ngon, sẽ có khách tới tìm, chậm rãi tạo lập uy tín, việc kinh doanh cũng sẽ khá lên.
Có điều một vài hoạt động quan trọng trong lễ khai trương vẫn phải làm, mấy gã sai vặt vẫn phải cao giọng chào mời. Vì thế chỉ cần khách đến mua điểm tâm Lưu ký vừa ra khỏi cửa, Tôn Hạo sẽ tiến lên nói” khách quan, nếm thử rau ngâm của tiệm chúng ta đi, hương vị rất tuyệt, ăn thử không tốn tiền, nhân dịp khai trương còn giảm giá tám phần trăm, mua một ít về ăn chung với điểm tâm là sự phối hợp tuyệt vời nhất đó”
Lâm Tiểu Trúc cũng đã công bố phúc lợi của các hạ nhân : mỗi người một tháng được một lượng bạc tiền tiêu vặt, nếu bán hàng được, mỗi tháng còn được thêm một phần trăm trên lãi ròng của tiệm rau ngâm. Nếu tiệm lợi nhuận một trăm lượng bạc thì mỗi người bọn họ sẽ có thêm một lượng bạc. Con số này khiến bọn họ rất phấn khởi. Cho nên nên hai nữ hài liền tập trung tinh thần làm tốt rau ngâm, còn hai nam hài thì cố bỏ qua sự thẹn thùng, lớn tiếng chào mời, thân thiết tiếp đãi, thái độ phục vụ số một.
Được nhiệt tình tiếp đãi, lại được ăn thử không mất tiền, mấy hạ nhân kia tuy lần đầu không được chủ tử phân phó, không dám mua rau ngâm nhưng cũng nói giúp vài lời, sau đó đã có người sai hạ nhân đến mua rau ngâm, Bách Vị cư bắt đầu có đơn hàng.
Lâm Tiểu Trúc cũng không gấp, việc làm ăn cứ phải từ từ, dục tốc sẽ bất đạt.
Một hôm, Lâm Tiểu Trúc làm xong công đoạn quan trọng nhất của quá trình làm rau ngâm, rửa tay, giao phần còn lại cho hai người Lưu Tú Quyên rồi chậm rãi đi tới cửa hàng. Vừa tới thì gặp La chưởng quỹ từ trong tiệm đi ra, liền chào hỏi” La chưởng quỹ, ra ngoài sao ?”
“Ân.” La chưởng quỹ gật gật đầu, liền vội vàng rời đi.
Lâm Tiểu Trúc cũng không chấp nhất với hắn, đi vào Bách Vị cư.
Hôm Bách Vị cư khai trương, La chưởng chỉ đến chúc mừng một lần rồi thôi, có khi trên đường gặp mặt cũng chỉ chào hỏi một tiếng, thái độ có vẻ xa cách.
Lâm Tiểu Trúc cũng không phải người nhiệt tình, đối với nam nhân luôn tìm cách ép nữ nhân thích mình phải rời đi, nàng cũng không có hảo cảm. Vì thế nàng cũng chẳng để tâm thái độ của hắn, nếu hắn thân cận mới khiến nàng thấy phiền, như thế này lại hợp ý nàng.
Lâm Tiểu Trúc đi vào trong tiệm, kiểm tra vệ sinh cửa hàng, nhìn Trương Văn Đông nhận hai đơn hàng rồi đi ra cửa thì thấy có năm người đang đi vào, những người này cao lớn thô kệch, bộ dạng như đầu trâu mặt ngựa, tuy mặc tơ lụa nhưng không che giấu được vẻ hèn mọn. Nàng nhíu mày, phiền toái đến rồi đây.
Quả nhiên, một người dáng vẻ cầm đầu khệnh khạng đi vòng quanh tiệm một vòng, dừng trước mặt Lâm Tiểu Trúc, si mê nhìn nàng, nói” cửa hàng này là ngươi mở ?”
Lâm Tiểu Trúc gật đầu” đúng vậy, không biết có gì chỉ giáo ?”
“Cô nương bộ dạng không tệ, sao không ở nhà hưởng phước để nha hoàn, bà tử hầu hạ lại đến đây buôn bán, thực là đáng tiếc” người nọ cười nói.
Thấy Lâm Tiểu Trúc không kích động cũng không thẹn thùng đỏ mặt, càng không có tức giận, chỉ đạm mặc nhìn hắn thì tươi cười trên mặt liền cứng đờ, nhưng vẫn nói” nếu cô nương theo Nhị Hổ ta, ta cam đoan cô nương sẽ được ăn ngon mặc đẹp, không cần quan tâm tới chuyện kiếm tiền, còn có nhiều tiền để mua quần áo trang sức. Cô nương thấy thế nào ?”
Từ khi bọn họ đi vào, Tôn Hạo vốn đang ở ngoài cửa đón khách cũng vội vã vào theo, lúc này thấy Nhị Hổ si mê nhìn Lâm Tiểu Trúc, còn nói những lời như vậy thì tức giận đến muốn há miệng mắng chửi nhưng bị Trương Văn Đông kéo tay áo hắn lại, còn nháy mắt ra hiệu, hắn đành tức giận ngậm miệng.
Lâm Tiểu Trúc biết đám người này là bọn lưu manh đến quậy phá, nàng bất động thanh sắc, để Nhị Hổ nói rõ ý đồ như vậy nàng mới có lý do trở mặt, thứ hai cũng muốn nhìn xem Trương Văn Đông và Tôn Hạo phản ứng thế nào.
Lúc này thấy Trương Văn Đông ngăn Tôn Hạo lại, ánh mắt nàng lóe lên, nhìn Nhị Hổ nói” rất tiếc bổn cô nương không có hứng thú”
“Ngươi. . .” Nhị Hổ không ngờ mình nói nhiều như vậy, nữ nhân này lại chỉ thản nhiên đáp trả một câu, giống như không phải mình đến chọc phá nàng mà đang cùng nàng tán gẫu việc nhà, phản ứng hoàn toàn không giống người bình thường. Hắn không khỏi sững sờ, không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Cho đến khi phía sau hắn có người nôn nóng gọi” Nhị ca” , hắn mới phục hồi tinh thần, trầm mặt nói” nếu thế thì đừng trách bổn đại gia không khách khí với ngươi” . Nói xong dùng sức vỗ bàn cái rầm, khiến mấy vò rau ngâm trên bàn nhảy dựng lên, có hai cái còn rơi xuống đất, vỡ tan tành. Hắn mặt lộ hung quang, nói với Lâm Tiểu Trúc” mỗi tháng phải trả mười lượng bạc phí bảo hộ, mau giao ra đây, nếu không xảy ra chuyện gì đừng trách bổn đại gia không che chở ngươi”
Loading...
Trương Văn Đông và Tôn Hạo dù sao cũng là đứa nhỏ từ trong núi đi ra, chưa từng gặp phải tình huống này, nhất thời bị Nhị Hổ dọa sợ. Tôn Hạo thối lui hai bước, núp sau Trương Văn Đông, mà Trương Văn Đông tuy rất khẩn trương nhưng vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn Nhị Hổ chằm chằm, lại vụng trộm đánh giá người khác, rồi ước tính khoảng cách từ chỗ mình đứng tới cửa, thầm nghĩ phải tìm cách chạy ra ngoài kêu cứu.
Lâm Tiểu Trúc vẫn đứng yên, mắt không hề chớp, nhếch miệng cười trào phúng” nếu ta không giao thì sao ?”
“Không giao?” Nhị Hổ cười lạnh, vung tay lên, nói với đám người phía sau” các huynh đệ, nữ nhân này dùng mánh lới gian xảo, lão tử mua của nàng mười cân rau ngâm, cân lại chỉ còn chín cân, mà trong rau còn có ruồi bọ. Các ngươi nói, đối với loại thương nhân vô lương tâm này thì nên làm thế nào ?”
“Phá tiệm của nàng” đám người phía sau ồn ào đáp trả, trong đó có một người, không biết trong tay đã cầm gạch đá từ lúc nào, ném thẳng về phía mấy vò rau ngâm, làm vỡ tan tành, rau rơi đầy đất
Nghe bọn họ vu oan giá họa như thế, còn phá hư đám rau ngâm mọi người khổ cực làm ra, Trương Văn Đông và Tôn Hạo tức giận trừng to mắt, hận không thể cắn Nhị Hổ mấy cái.
Lâm Tiểu Trúc trầm mặt, nheo mắt, đang muốn động thủ thì nghe ngoài cửa có tiếng thét lớn” dừng tay”
Mọi người sửng sốt, quay đầu thì thấy La chưởng quỹ đang đứng ngay cửa, vẻ mặt nghiêm nghị chính khí.
Trương Văn Đông và Tôn Hạo mừng rỡ.
Nhị Hổ thấy La chưởng quỹ, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cười nói” La chưởng quỹ, cửa tiệm này làm ăn gian trá, không chỉ cân thiếu mà thức ăn còn có ruồi bọ. Các huynh đệ của tiểu nhân nhịn không được mới động thủ”
'Không phải vậy” thấy Nhị Hổ đổi trắng thay đen, Tôn Hạo nhịn không được chỉ vào hắn nói” những người này vừa vào cửa đã đùa giỡn cô nương nhà ta, còn đòi cô nương chi ra mươi lượng bạc phí bảo hộ. Cô nương nhà ta không cho, bọn họ liền đập phá tiệm”
La chưởng quỹ sắc mặt trầm tĩnh, chậm rãi đi vào, mấy hán tử kia không tự chủ mà nhường đường cho hắn. Hắn nghe Tôn Hạo nói xong, đi đến trước mặt Nhị Hổ, lạnh lùng nhìn hắn hỏi” đúng vậy không ?”
Nhị Hổ có chút mất tự nhiên, cười mỉa đáp” La chưởng quỹ, sao có thể là vâ ? đứa nhỏ này nói không thể tin. Thôi, quên đi, nếu bọn họ vô lương, chúng ta không mua rau ngâm của bọn họ là được. Các huynh đệ, đi thôi” nói xong muốn bỏ chạy.
Lâm Tiểu Trúc thấy La chưởng quỹ không nói gì thêm, giống như sẽ để bọn họ đi, vội kêu lên” chậm đã”
Song phương giao thủ với nhau, cô nương này vẫn trầm ổn ngồi yên một chỗ, không chút kích động nên trong lòng Nhị Hổ có chút suy nghĩ, không biết vị cô nương này có chỗ dựa nào. Hắn nhận lời ủy thác của người ta, đến gây phiền toái, mục đích là muốn cửa tiệm này không thể làm ăn. Bây giờ nàng đã lên tiếng, hắn cũng muốn nghe xem nàng nói cái gì.
Nhị Hổ lập tức dừng chân, xoay người nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” vị cô nương này còn gì để nói ?' ánh mắt trừng lớn như muốn dọa cho nàng sợ
Lâm Tiểu Trúc vẫn mỉm cười thản nhiên nói 'các vị khách quan, các ngươi vô cớ phá đồ trong tiệm ta, sao có thể đi dễ dàng như vậy. Một vò rau ngâm của ta ít nhất là năm lượng bạc, trong các vị, ai là người trả tiền ?”
“Bạc? Ngươi muốn đòi bạc chúng ta ?” Nhị Hổ nhướng mày, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc trở nên cực kỳ lợi hại
“Đúng, nếu không việc này không thể để yên” Lâm Tiểu Trúc cũng trừng lại hắn.
“Ha, không để yên? Ngươi tính không để ta yên như thế nào ?” Nhị Hổ làm như nghe được chuyện cười.
Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn Nhị Hổ, bỗng nhiên nhún người, nháy mắt đã đứng trước mặt hắn, chủy thủ trong tay cũng đã kề ngay cổ hắn. Miệng nàng tươi cười nhưng thanh âm lại lạnh như băng” ngươi nghĩ xem công phu của ta thế nào ? dựa vào công phu của ta, có thể để ngươi tùy ý phá tiệm của ta sao ? mà ngươi nghĩ ta chỉ dựa vào chút công phu này thôi sao ? không có chỗ dựa, ta sao có thể một mình lẻ loi đến đây mở tiệm ? ta thấy ngươi sống uổng phí mấy chục năm qua rồi” , nói tới đây, sắc mặt trầm xuống” mau giao bạc ra, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt” , dứt lời chủy thủ trong tay cũng ấn mạnh hơn.