“Hi, Ngô Bình Cường, đã lâu không gặp.” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười. Tuy rằng năm đó ở sơn trang, nàng và huynh muội Ngô Bình Cường xảy ra chút mâu thuẫn nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ trải qua nhiều dâu bể, chút mâu thuẫn nhỏ ngày đó nghĩ lại lại thấy có cảm giác ấm áp.
“Hai năm qua ngươi thế nà ?” Ngô Bình Cường bất động thanh sắc đánh giá Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc hôm nay đến nấu cơm, không phải tham gia yến hội, càng không để chứng tỏ mình cho nên chỉ ăn mặc đơn giản. Hơn nữa, nàng biết có rất ít nữ tử dự thi, để tránh phiền toái không cần thiết nên hôm nay cố ý mặc váy bố y màu xanh, tóc dùng một khối mạt tử bao lại. Bộ dáng không khác khi còn ở sơn trang trước kia là mấy, chỉ có mặt mày nảy nở, thân thể cũng trở nên yểu điệu lung linh hơn, khí chất cũng ngày càng cao nhã thoát tục.
“Cũng được,cuối cùng cũng không đánh mất tay nghề” Lâm Tiểu Trúc cười nói, lại hỏi Ngô Bình Cường” ngươi thế nào ?”
“Ta?” tươi cười trên mặt Ngô Bình Cường chợt tắt nhưng thoáng cái đã khôi phục như cũ” trước kia ta giúp công tử làm vài việc lớn, sau đó thì bị phái đến làm đầu bếp trong một tửu lâu, hiện giờ phòng bếp ở đó đều do ta quản”
Lâm Tiểu Trúc nhìn vẻ mặt biến hóa của hắn, biết hắn có lẽ không được tốt lắm. Viên Thiên Dã đối nhân xử thế khá tốt nhưng ai khiến hắn chướng mắt thì hắn cũng mặc kệ sống chết của người đó. Khi còn ở sơn trang, huynh muội Ngô Bình Cường vẫn luôn nhắm vào nàng, đương nhiên hắn sẽ không để cho bọn họ thoải mái. Ngô Thái Vân đã làm thiếp cho Đoan vương, tuy vì tình thế bắt buộc nhưng bên trong cũng có ý trừng phạt bọn họ
“Ngô Thái Vân, hiện tại thế nào ?” Lâm Tiểu Trúc lại hỏi. Viên Thiên Dã từng nói cho nàng biết kết cục của Ngô Thái Vân nhưng nàng vẫn muốn từ miệng Ngô Bình Cường biết được tin tức
“Nàng rất tốt, đã sớm chuộc thân lại đón cha mẹ đến ở cùng, hiện đang mở một tiệm cơm nhỏ. Nửa năm trước cũng đã thành thân, trượng phu đối với nàng rất tốt, hiện đang mang thai . Ta cũng đã đón phụ mẫu của mình đến ở cùng”
“Chúc mừng ngươi, cha mẹ ngươi thấy ngươi có tiền đồ, nhất định sẽ rất cao hứng” Nàng biết Ngô Bình Cường luôn mong muốn cho cha mẹ được sống những ngày an lành.
Ngô Bình Cường nghe nàng chúc mừng, tâm tình vô cùng vui vẻ” hiện giờ hàng tháng ta được mười lạng bạc tiền tiêu vặt, cuối năm còn được chia hoa hồng. Đã mua một tòa nhà với hai mươi mẫu ruộng, cha mẹ ta rất vui”
Nói xong, hắn cảm thấy mình hơi khoe khoang, có chút ngượng ngùng, lại hỏi” ngươi thì sao, làm việc ở tửu lâu nào? Có đón cha mẹ ra không?”
Khó có lúc gặp được bạn học cũ nên thái độ Ngô Bình Cường vô cùng tốt, không hề để ý những chuyện trước kia. Hắn thật lòng quan tâm mình, Lâm Tiểu Trúc cũng có qua có lại” phụ mẫu ta đã mất lúc ta còn nhỏ, hiện giờ ta cũng người ta hợp tác mở cửa hàng điểm tâm, làm ăn cũng không tệ”
Lúc vừa gặp mặc, thấy Lâm Tiểu Trúc ăn mặc không thể so được với đường muội của mình luôn đeo vàng đội bạc, nên Ngô Bình Cường nghĩ nàng không tốt. Lúc này nghe vậy, thở dài nói” lúc trước, trong đám chúng ta, trù nghệ của ngươi là tốt nhất, sao chỉ mở một cửa hàng điểm tâm, lại cùng người ta hợp tác. Công tử không đưa ngươi tới tửu lâu làm đầu bếp sao?”
“Ta chuộc thân .”
“Chuộc thân?” Ngô Bình Cường nhíu mày, kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc” sao lại muốn chuộc thân ? công tử đối với chúng ta rất tốt, chỉ cần nói là người của công tử thì không ai dám khi dễ chu1ngta. Tiệm cơm nhỏ của Thái Vân luôn bị người ta đến phá rối, nàng còn muốn quay lại làm môn hạ của công tử ha, sao ngươi lại muốn chuộc thân ? Một tiểu cô nương như ngươi, không có chỗ dựa vào chẳng phải càng thêm gian nan sao ?”
Nếu là trước kia, nghe hắn nói những lời này, Lâm Tiểu Trúc nhất định sẽ xem thường hắn nhưng từng dựng nghiệp ở Đông Việt quốc từ hai bàn tay trắng, giờ nàng có thể hiểu hắn, cười cười nói” không sao”
“Bởi vì một ít nguyên nhân, ta vẫn hay gặp được công tử. Hay là đến lúc đó ta giúp ngươi nói với hắn vài lời ?”
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, nàng không ngờ Ngô Bình Cường lại nhiệt tâm như vậy. Lúc trước ở sơn trang, hắn vẫn luôn chống đối và tranh đua vị trí đệ nhất với nàng. Có lẽ khi ở sơn trang hắn không thể giẫm nàng dưới chân, hiện giờ thấy nàng không tốt, trong lòng hắn thư thái, nên muốn giúp nàng. Dù thế nào thì hắn cũng đã có lòng.
Nàng liền cười nói” Cảm ơn ngươi, Ngô Bình Cường.”
“Không có gì. Ta làm đầu bếp ở Quảng Phúc lâu bên thành đông, ngươi có chuyện gì cứ tới đó tìm ta . Mà cửa hàng điểm tâm của ngươi ở đâu ? tên gì ?”
Lâm Tiểu Trúc có chút khó xử. Ngọc Soạn trai chuyên phục vụ cho tầng lớp quý tộc, ở Yên kinh khá nổi danh. Nếu nói ra, không biết trong lòng Ngô Bình Cường sẽ có tư vị gì. Hắn vì thấy nàng không tốt mà nảy sinh thiện tâm, nếu giờ biết nàng mở Ngọc Soạn trai, không biết có bị đả kích đến thẹn quá thành giận hay không. Khó có lúc hắn nhiệt tâm như vậy, nàng không nên đả kích hắn a.
Vừa lúc này, trên đài cao có người hô lớn” yên lặng một chút, mọi người yên lặng một chút” . Thanh âm to lớn, đúng là người có nội công, chẳng khác gì ở hiện đại dùng loa gọi tên.
Lâm Tiểu Trúc chỉ nhìn Ngô Bình Cường cười cười.
Đang chuẩn bị công bố kết quả trận thứ nhất, Ngô Bình Cường cũng chẳng còn tâm trí để ý tới cửa hàng của Lâm Tiểu Trúc tên gì, cũng vểnh tai lắng nghe.
“Mọi người yên lặng một chút, ta tuyên bố danh sách đầu bếp tiến vào vòng hai” , người nọ thấy mọi người đã yên lặng, bắt đầu công bố kết quả” Lâm Tiểu Trúc, Hoàng Đại Lâm, Lý Ngọc Quý, Chu Lâm, Ngô Bình Cường. . .”
Lâm Tiểu Trúc không ngờ mình là người đầu tiên được gọi tên, còn trước cả Ngô Bình Cường, có chút sửng sốt rồi lại cao hứng. Tuy nàng biết trình độ của mình tiến vào trận chung kết là không thành vấn đề nhưng lúc này vẫn rất cao hứng.
Nàng quay đầu nhìn Ngô Bình Cường, đang muốn chia vui với hắn, không ngờ lại nhìn thấy biểu tình phức tạp của hắn. Dường như có chút cao hứng, phần nhiều lại là không cam lòng, thất vọng và uể oải. Nàng liền hỏi” ngươi sao vậy ?”
Nàng vừa lên tiếng đã khiến nhiều người tức giận, quay sang trừng mắt, hừ giọng với nàng. Lâm Tiểu Trúc vội lấy tay che miệng.
Ngô Bình Cường dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, hầu kết dao động, miệng khẽ nhếch nhưng không nói gì.
Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, thở dài, không cần nói nàng cũng biết vì sao hắn lại có biểu tình như vậy. Danh sách được đọc theo thứ tự từ trên xuống dưới, tên nàng đọc đầu tiên cũng có nghĩa là nàng xếp thứ nhất. Ngô Bình Cường lại xếp sau nàng, nên hắn mới thấy khổ sở.
Người này vẫn luôn tranh cường, háo thắng như vậy. Lâm Tiểu Trúc lắc đầu, không nhìn Ngô Bình Cường nữa, mà ngước mắt nhìn lên đài, lắng nghe danh sách, hi vọng nghe được tên của bạn học khác ở sơn tang. Nhưng khiến nàng thất vọng là ngoài nàng và Ngô Bình Cường thì không còn ai khác.
“Mười ngày sau, những đầu bếp được nêu tên tập hợp tại đây, cùng đầu bếp được tuyển chọn của ba khu đông, tây, nam cùng tiến vào trận đấu thứ hai. Chúng ta sẽ dán danh sách ở cửa thành, vừa rồi không nghe rõ thì có thể tới đó xem. Được rồi, đã hết việc, mọi người có thể về”
“Được rồi, đi thôi.” Nhiều người như vậy, Lâm Tiểu Trúc lo sẽ bị chen lấn, muốn nhanh chóng rời đi, thấy Ngô Bình Cường vẫn còn sững sờ liền kéo tay áo hắn lôi ra ngoài. Ngô Bình Cường còn có rất nhiều điều muốn nói với nàng, cho nên cũng ngoan ngoãn đi theo sau. .
“Được rồi, mau lên xe ngựa đi, nếu không sẽ không đi được” Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy xe ngựa của mình, vội lên xe, nói với xa phu” mau chạy đi”
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Lâm Tiểu Trúc thấy Ngô Bình Cường vẫn còn ngây ngốc, không khỏi sốt ruột, vén mà xe gọi hắn” sao ngươi còn chưa đi ? lát nữa sẽ rất lộn xộn, khó mà đi được ah”
“Ta không có ngồi xe ngựa đến như ngươi” Ngô Bình Cường đỏ mặt. Hắn có ngồi xe đến nhưng là xe la đi mướn, người ta cũng không chờ hắn đến lúc tan cuộc. Vốn muốn trận đấu kết thúc rồi từ từ trở về, cũng không ngờ Lâm Tiểu Trúc phản ứng như vậy, có chút mất mặt.
“Ách.” Lâm Tiểu Trúc ngẩn người, vỗ vỗ đầu mình. Ngô Bình Cường dù một tháng được mười lượng bạc thì muốn nuôi sống cả nhà cũng không dễ dàng gì. Một chiếc xe ngựa kém nhất cũng mất ba, bốn trăm lượng bạc, còn phải tốn tiền nuôi ngựa, nuôi xa phu, bảo dưỡng xe. . . Cho nên nhà bình thường không sắm nổi.
“Mau lên đi” nàng dừng xe.
Loading...
Ngô Bình Cường chưa kịp hối hận vì đã lỡ lời, lẽ ra hắn nên kêu Lâm Tiểu Trúc đi trước, ra vẻ đi tìm xe ngựa để giữ thể diện, nào ngờ lại buột miệng nói ra hết, đang tính từ chối thì nghe phía sau thanh âm huyên náo, quay đầu thấy các đầu bếp đang ùn ùn tiếng về bên này. Có mấy chiếc xe ngựa ở gần đã bắt đầu quay đầu, xem ra chỉ lát nữa sẽ bị ùn tắc. Hắn cũng không để ý tới mặt mũi nữa, vội nói cảm ơn rồi lên xe. Xa phu giương roi, xe ngựa phóng như bay. . .
Lâm Tiểu Trúc thở phào, nói với xa phu” Trịnh đại thúc, đưa Ngô đầu bếp đến Quảng Phúc lâu ở thành đông”
“Không không không, ta không đi tửu lâu.” Ngô Bình Cường nói” Ta ở tại Quan Vân hạng, các ngươi có tiện đường đưa ta đến là được”
“Quan Vân hạng?” Lâm Tiểu Trúc, Vân San và Trịnh đại thúc đều lộ vẻ mặt cổ quái. Đúng là trùng hợp, Lâm Tiểu Trúc cũng ở Quan Vân hạng, nàng và Ngô Bình Cường là hàng xóm.
“Lâm Tiểu Trúc,xe ngựa này của ngươi sao ?” Ngô Bình Cường rốt cuộc cũng không nhịn được
“Đúng vậy.” Lâm Tiểu Trúc nói. Muốn che đậy một câu nói dối phải dùng một trăm câu nói dối khác, nàng cũng không muốn vì tự tôn của Ngô Bình Cường mà nói dối. Xe ngựa và tòa nhà đều do Viên Thiên Dã bán cho nàng.
“Ngươi. . . Có phải đã thành thân ?” Tuy Lâm Tiểu Trúc vẫn búi tóc theo kiểu cô nương, nhưng hắn thấy ngoại trừ lý do này thực sự không còn cách nào khác để lý giải vì sao Lâm Tiểu Trúc lại mua được xe ngựa tốt như vậy. Nàng bộ dáng xinh đẹp, gả cho một kẻ có tiền cũng không thành vấn đề.
“Không có.” Lâm Tiểu Trúc có chút buồn bực. Lúc ở sơn trang, nàng biểu hiện cũng không tệ mà, sao Ngô Bình Cường lại nghĩ nàng là kẻ ăn bám chứ. Hiện giờ nàng có mười mấy tửu lâu,mười mấy cửa hàng điểm tâm và rau ngâm, còn có Ngọc Soạn trai và tiệm lẩu, trong người còn vài vạn lượng bạc, đều do nàng kiếm được trong vòng một năm ngắn ngủi. Chẳng lẽ nàng không thể tự mua một chiếc xe ngựa cho mình ?
Lâm Tiểu Trúc buồn bực, Ngô Bình Cường cũng chẳng vui gì. Hắn vốn nghĩ mình sống không tệ, cũng coi như tốt nhất trong đám bạn học, không ngờ so với Lâm Tiểu Trúc thì kém xa. Nhưng nhớ lại Lâm Tiểu Trúc nói chỉ mở cửa hàng điểm tâm, còn là hợp tác với người khác, hắn liền lấy lại tinh thần. Xe ngựa này chắc có lai lịch khác, tỷ như là của người ta đưa cho nàng. Vậy mới hợp lý.
Tuy Lâm Tiểu Trúc đã đi trước nhưng vẫn có xe ngựa khác chen lấn, có điều Trịnh đại thúc đánh xe nhanh lại ổn, rất nhanh đã vượt lên trên, tiến vào đường lớn lại vòng qua mấy ngõ nhỏ, cuối cùng cũng đến Quan Vân hạng.
“Ngô Bình Cường, nhà ngươi ở chỗ nào ?” Lâm Tiểu Trúc hỏi.
“Cuối hẻm.”
“Trịnh đại thúc, đưa Ngô đầu bếp đến cuối hẻm trước đi” . Tòa nhà của Lâm Tiểu Trúc ở ngay đầu đường, đến nhà Ngô Bình Cường phải đi qua nhà nàng, nhưng nàng cũng không vội.
Ngô Bình Cường nhịn không được lại hỏi” Lâm Tiểu Trúc, ngươi rốt cuộc đang ở nơi nào?”
“Ách, ta ở chỗ này” Lâm Tiểu Trúc thấy trước cửa nhà mình có hai chiếc xe ngựa, một trong đó là của Viên Thiên Dã, Lê Chấn Vũ đang bước xuống từ xe còn lại.
Sao Lê Chấn Vũ lại tới đây ? còn đi cùng Viên Thiên Dã, lại đưa hắn đến nhà của mình.
Lâm Tiểu Trúc còn đang nghi hoặc, Ngô Bình Cường đã liên tục kêu lên” dừng xe, dừng xe” . Nàng ngẩn người, vén màn xe thì thấy Viên Thiên Dã và Lê Chấn Vũ đang cùng nhìn sang bên này.
“Dừng xe đi.” Nàng đành phải kêu lên.
Xe ngựa vừa dừng lại, Ngô Bình Cường đã nhảy xuống, chạy về phía Viên Thiên Dã, kích động hỏi” công tử, sao ngài lại ở đây ?”
“Ngô Bình Cường, thành tích dự thi thế nào ?” Viên Thiên Dã nhìn thấy hắn cũng không có biểu tình ngoài ý muốn, miệng hỏi hắn nhưng mắt lại nhìn về phía xe ngựa.
“Phát huy không tốt, chỉ đứng thứ năm” Ngô Bình Cường có chút xấu hổ.
Lâm Tiểu Trúc chậm rãi xuống xe, cười hỏi Lê Chấn Vũ” Lê tam công tử, sao ngươi lại tới đây ?”
“A, đến xem” Lê Chấn Vũ nói” hôm nay Lâm cô nương tham gia thi đấu phải không ? kết quả thế nào ?”
“May mắn tiến vào trận thứ hai”
Ngô Bình Cường thấy ánh mắt Viên Thiên Dã vẫn hướng về Lâm Tiểu Trúc, mà Lâm Tiểu Trúc lại làm như không phát hiện ra, chỉ lo nói chuyện với nam nhân khác, ấy vậy mà công tử cũng không tức giận. Hắn có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, không hiểu tình huống này là thế nào
“Với trù nghệ của ngươi mà nói là may mắn ? Lâm cô nương, khiêm tốn quá không tốt đâu, thanh danh của Bách Vị lâu chúng ta còn phải nhờ vào danh tiếng của ngươi, ngươi khiêm tốn như vậy, chúng ta phải làm sao ?” Lê Chấn Vũ cười nói.
Các đầu bếp tham gia thi đấu, đa phần đều lấy danh nghĩa tửu lâu báo danh, có được thứ hạng, tửu lâu cũng nhờ đó mà nổi danh. Cho nên Lâm Tiểu Trúc cũng lấy danh nghĩa Bách Vị lâu dự thi. Cứ nghĩ tới đạt được danh hiệu đệ nhất trong trận chung kết, sau đó người ta biết được Thiên hạ đệ nhất trù là đầu bếp của Bách Vị lâu thì coi như đếm tiền mỏi tay a.
Nhưng do vòng loại có rất nhiều người thi đấu, vì thế khi đọc danh sách, người ta không đọc tên tửu lâu, Vì thế lúc này biết Lâm Tiểu Trúc đại diện cho Bách Vị lâu tham gia thi đấu, Ngô Bình Cường kinh hải không thôi. Quảng Phúc lâu chỗ hắn rất nổi tiếng ở Yên kinh nhưng Bách Vị lâu mới mở không lâu đã danh nổi như cồn, trở thành đối thủ lớn nhất của Quảng Phúc lâu.
Chẳng lẽ vị công tử mặc trường bào thâm sắc kia chính là lão bản của Bách Vị lâu ?
Ngô Bình Cường liếc mắt đánh giá Lê Chấn Vũ, nhịn không được hỏi” Lâm Tiểu Trúc, ngươi là đầu bếp của Bách Vị lâu ?”
Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thiên Dã tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, vội lắc đầu” ta không phải”
Ngô Bình Cường càng tò mò hơn” vậy sao ngươi lại đại diện Bách Vị lâu đi tham gia thi đấu ?”
Lê Chấn Vũ thấy Lâm Tiểu Trúc cười mà không đáp liền chen miệng vào” vì nàng là lão bản của Bách Vị lâu”
Từ sau khi hắn biết Lâm Tiểu Trúc là hôn thê của Viên Thiên Dã đã đánh mất ý niệm trong đầu, chỉ đối đãi với nàng như đối tác. Khi Viên Thiên Dã ở Đông Việt, hắn cũng không vì đã theo đuổi Lâm Tiểu Trúc mà tránh né Viên Thiên Dã, ngược lại còn ra sức vun vén cho hai người. Thái độ của hắn khiến Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc có hảo cảm, quan hệ hai bên cũng tốt đẹp hơn.
Cho nên lúc này hắn lên tiếng thay Lâm Tiểu Trúc cũng không mạo muội.
“Lão bản?” Ngô Bình Cường ngây người ngẩn ngơ” không phải nói mở một cửa hàng điểm tâm sao ?”
“Đúng vậy, Ngọc Soạn trai đúng là cửa hàng điểm tâm nha” Lâm Tiểu Trúc cười nói. Lúc này mọi người đã đi vào tiền thính, nàng vừa phân phó Vân San chuẩn bị tà và điểm tâm, vừa cùng Viên Thiên Dã ngồi xuống ghế chủ tọa.
Ngô Bình Cường nhìn Lâm Tiểu Trúc, lại nhìn Viên Thiên Dã, thấy bọn họ chia nhau ngồi hai bên phải trái của bàn bát tiên, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý tưởng mà hắn cảm thấy vô cùng hoang đường.