Viên Thiên Dã dứt khoát ra lệnh “ Viên Thập, đưa hắn đến thiên thính “
Thấy Ngô Bình Cường đã im miệng, ngoan ngoãn đi theo Viên Thập, Viên Thiên Dã mới quay sang Lâm Tiểu Trúc “ bắt đầu đi “
“ Dạ “ tâm tình của Lâm Tiểu Trúc tốt hơn, chỉ vào gà phù dung trên bàn, bắt đầu bình luận “ món này, ăn vào có hương vị thịt gà, lại có cả mùi trứng gà, chắc là lòng trắng trứng. Hai thứ này băm nhuyễn, làm thành miếng rồi cho vào chảo chiên. Thịt mềm mại, ngon ngọt “
Nói xong, quay sang nhìn Du giáo tập, nàng không biết nói như vậy có hợp quy cách hay không.
Du giáo tập gật đầu khen ngợi “ nói đúng lắm, món này gọi là gà phù dung, cách làm giống như ngươi đã nói “
Lâm Tiểu Trúc tươi cười, chỉ tay vào món lươn xào (sinh sao thiệt ti) nói tiếp “ món này khi ở trong núi, Tiểu Trúc cũng có ăn qua, hẳn là lươn xào. Nhưng trước kia là cắt thành từng miếng, dù có cho thêm hành gừng vẫn có mùi, hơn nữa dễ bị nát, vị ăn cũng không ngon. Du giáo tập lại cắt thịt thành từng sợi. . .' nói tới đây, trong đầu như có gì lóe qua, cố nghĩ nhưng lại không nghĩ ra. Lâm Tiểu Trúc dứt khoát từ bỏ, nói tiếp “ sợi lươn này hẳn là dùng lửa lớn mà xào nên, cho vào miệng liền tan, không có mùi tanh nhưng cũng không mất đi vị vốn có, không biết Du giáo tập làm thế nào mà làm được ? món này hẳn là tốn rất nhiều công phu “
“Ha ha!” Du giáo tập nghe được bật cười thành tiếng, liên tục gật đầu, biểu tình tán thưởng. Một hài tử ở nơi thâm sơn, hẳn chưa từng ăn qua bao nhiêu thứ ngon nhưng mà lời bình luận lại đâu ra đó, chẳng những nói được hương vị mà cách chế biến cũng nói được tám, chín phần. Thực sự là nhân tài hiếm có
Lâm Tiểu Trúc chỉ vào món tiếp theo, không khỏi nở nụ cười “ đây là măng luộc, chúng ta ở trong núi, thứ này rất nhiều nhưng lại ít khi ăn vì món này phải dùng mỡ heo xào lên mới ngon. Nếu chỉ dùng nước để luộc, ăn nhiều sẽ bị đau bụng. Cho nên Tiểu Trúc ở trong núi, tuy thích hương vị thanh đạm của nó nhưng ăn chưa quá vài lần. Không ngờ đêm nay lại được ăn món măng luộc ngon nhất, còn có thịt gà hầm tốt nhất. Măng có mùi thịt, thịt lại thấm mùi măng tươi mắt, không ngấy không ngán, thật là tuyệt diệu. Hơn nữa một món rau, một món thịt, kết hợp với nhau đúng là tuyệt phối “
Lần này không riêng gì Du giáo tập mà cả Viên Thiên Dã cũng liên tục gật đầu.
Lâm Tiểu Trúc chỉ vào đĩa nấm đông cô “ món này tuy trong núi chúng ta vẫn hay ăn nhưng chủ yếu là để nấu canh thôi, hương vị tuy ngon nhưng vẫn kém xa món Du giáo tập làm, càng không biết dùng món gì để ăn cùng nó. Món này có vẻ thanh đạm, dường như chỉ dùng muối và dầu để nấu nhưng hương vị ngon như thế, cách chế biến chắc chắn không đơn giản. Lâm Tiểu Trúc rất tò mò cách chế biến. Còn món canh cá kia nữa, làm sao có thể hầm cho canh cá có màu trắng mà lại có hương vị ngon như thế, xin Du giáo tập chỉ giáo “
Kiếp trước nàng chủ yếu dùng nấm hương chứ không phải nấm đông cô, nhưng cách chế biến cũng có biết. Còn canh cá hầm thế nào có màu trắng cũng là sở trường của nàng ở kiếp trước, nhưng nàng biết không thể nói ra. Bởi vì, hiện tại nàng chỉ là một nha đầu ở nơi thâm sơn, nếu cả cách chế biến mấy món kia cũng biết thì nàng không chỉ thông minh mà còn là yêu nghiệt.
Nàng đẹp chứ đâu có ngu.
“ Tiểu nha đầu, nói không sai “ trước mặt Viên Thiên Dã, Du giáo tập vẫn không che lấp sự thưởng thức của mình với Lâm Tiểu Trúc “ chỉ thưởng thức có một lần đã nói được nhiều như vậy, ngay cả cách chế biến cũng nói được tám, chín phần. Bản lĩnh không nhỏ nha “
“Du giáo tập quá khen.” Lâm Tiểu Trúc ngượng ngùng cười. Có điều cũng chỉ làm ra vẻ thôi, trong lòng cũng rất hài lòng với vị giác của mình.
“Quá khen?” Du giáo tập nhíu mày nhìn Lâm Tiểu Trúc, sau đó quay sang Viên Thiên Dã, mỉm cười hỏi 'không biết công tử có cảm thấy vừa rồi lão Du là quá khen Lâm Tiểu Trúc hay không ? “
Viên Thiên Dã không trả lời Du giáo tập mà nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi “ Lâm Tiểu Trúc, ngươi thấy thế nào ? “
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Du giáo tập vẻ mặt tươi cười mà Viên Thiên Dã thì không có biểu tình gì, trong lòng thầm nghĩ : bọn họ có ý gì đây ?
“Lâm Tiểu Trúc, đang hỏi ngươi đó “ Viên Thiên Dã không cho nàng thời gian suy nghĩ, hỏi tới
Người cổ đại và hiện đại khách nhau, suy nghĩ, quan điểm cũng khác biệt. Người cỗ đại thích che giấu, thích khiêm tốn, giống như làm vậy là khẳng định đạo đức của mình. Người hiện đại lại muốn thể hiện bản thân, bản thân mình không cho mình cơ hội thì ai cho mình cơ hội ? cho nên Lâm Tiểu Trúc cũng cho rằng mình có khả năng thì phải thể hiện và chứng minh. Nhưng nàng cũng biết trực tiếp thừa nhận là không ổn, nghĩ nghĩ mới nói “ Tiểu Trúc có khả năng thế nào, công tử hiểu rõ nhất. Như thế nào thì trong lòng công tử đã có kết quả, người ta nói tốt hay không cũng không ảnh hưởng “
Nói thật, cổ đại nhân cùng hiện đại nhân căn bản khác nhau, ngay tại Vu một ít tư tưởng quan niệm thượng sai biệt. Cổ đại mọi người thích ẩn dấu, thích khiêm tốn, giống nhau khẳng định chính mình chính là vi bối xã hội đạo đức. Mà hiện đại nhân bị phương Tây trào lưu tư tưởng ảnh hưởng, cho rằng chính mình sở trường, nên đã bị khẳng định. Chính mình cũng không chịu định chính mình, người khác làm sao có thể hội khẳng định ngươi? Cho nên Lâm Tiểu Trúc cũng không cho rằng chính mình có bản lĩnh, sẽ không có thể lấy ra nữa nói.
Du giáo tập nghe vậy gật đầu, tiểu nha đầu này nói chuyện thật khôn khéo.
Viên Thiên Dã thì không dễ bị lừa “ ta hỏi ngươi, ngươi thấy mình có bản lĩnh, xuất sắc hơn người khác không ? “
Nghe được câu này, Lâm Tiểu Trúc nhất thời bừng tỉnh, dường như có gì đó không đúng. Viên Thiên Dã sao phải dồn ép nàng như vậy ? Có điều, dù thế nào, muốn nàng nói mình không có bản lĩnh là không thể “ Tiểu Trúc cho rằng sự tình không thể nói rõ ràng như vậy, còn phải phân tích một hai “
“ Ah ? vậy ngươi nói xem ? “ Viên Thiên Dã vẫn hỏi dồn như muốn đạt được mục đích mới thôi, đồng thời cũng bị Lâm Tiểu Trúc gợi lên hứng thú. Nha đầu này, còn có thể nói đạo lý gì nữa đây ?
“Mỗi một người tồn tại đều có khả năng riêng của mình, thậm chí về phương diện nào đó còn vượt trội hơn người khác. Tỷ như Tiểu Trúc và Tô Tiểu Thư, công tử và Du giáo tập thấy ai xuất sắc hơn, ai có bản lĩnh hơn ? Tiểu Trước có đầu lưỡi mẫn cảm, nhận biết nguyên liệu thức ăn tự nhận là giỏi hơn nàng nhưng ta khí lực nhỏ, không điên chước cao được như nàng, khi lượm củi hay múc nước cũng không bằng nàng. Hai người chúng ta, sao có thể nói rõ ai hơn ai được chứ ? chỉ có thể nói, ở mặt này nàng giỏi mà ở phương diện khác ta xuất sắc hơn. Chỉ thế thôi “
“Nhưng vị giác là trời sinh, khí lực lại có thể từ từ luyện thành. Vậy ngươi vẫn còn cho rằng nhờ khả năng thiên phú mà ngươi giỏi hơn người khác nữa không ? “ Du giáo tập thấy sự việc ngày càng xa, mà công tử dường như rất hứng thú, còn muốn hỏi tiếp cho nên vội mở miệng ép hỏi Lâm Tiểu Trúc
“Đúng vậy.” Lâm Tiểu Trúc trả lời không chút do dự, trảm đinh tiệt thiết, ”Mặc kệ người khác thấy thế nào, nói không biết trời cao đất rộng cũng tốt, nói kiêu ngạo tự mãn cũng thế, Tiểu Trúc cho rằng mình là như vậy “
“ Ngươi cũng biết người khác nói ngươi kiêu ngạo tự mãn, không biết trời cao đất rộng ? “ Du giáo tập trừng mắt “ ngươi cũng biết, cho dù ngươi có điểm hơn người nhưng cũng có chỗ không bằng người ? “
“ Tiểu Trúc biết “
Tới đây thì rốt cuộc nàng cũng biết bọn họ muốn nói gì, cũng hiểu vì sao hôm nay Mã giáo tập nói nàng như vậy, cố ý làm khó dễ nàng. Bọn họ cho rằng nàng kiêu ngạo tự mãn, tự cho là đúng sao ? nghĩ lại lời nói và cử chỉ của mình, quả là có chút như vậy.
Bởi vì nàng là người xuyên qua, bởi vì nàng có hơn hai mươi năm làm người ở kiếp trước, bởi vì nàng có mấy trăm năm tri thức hơn hẳn những người ở đây, hơn nữa nàng lại được Tiết lão gia tử chỉ điểm, cho nên tự trong đáy lòng, nàng khinh thường những đứa trẻ cùng độ tuổi ở đây. Cho nên lúc trước nàng mới ngủ trong lớp học, cho nên nàng mới cho rằng mình muốn vào trù nghệ ban thì nhất định sẽ vào được, cho rằng việc học nấu ăn rất đơn giản cho nên mới không để một cường địch như Ngô Bình Cường vào mắt, thậm chí cho rằng người như Viên Thiên Dã mới có thể làm cho nàng có vài phần kính trọng.
Như vậy gọi là tự tin nhưng cũng không khác gì tự mãn. Có lẽ Mã giáo tập ở trong lớp đã nhìn ra được tâm tình của nàng, nên mới muốn chỉnh nàng. Nghĩ đi nghĩ lại thì đây chẳng phải là hắn dụng tâm lương khổ sao ? Sợ nàng sau này luôn tự cho là đúng, kiêu ngạo tự mãn, không thể tĩnh tâm học tập mà suốt ngày tranh cường háo thắng cùng người. Mà nàng lại chống đối hắn trước mặt mọi người, làm mất hết thể diện của hắn.
Dù vậy, đêm nay, Viên Thiên Dã vẫn an bài việc bình luận, Du giáo tập còn chỉ điểm cho nàng, Những người này, có thể nói đã nhọc lòng vì nàng. Tuy nàng biết khả năng của mình, cũng cho rằng với tâm trí của mình, tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ phải lo lắng. Nhưng sự khuyên bảo tận tình này vẫn làm nàng rất cảm động. Tuy bọn họ làm đều vì Viên gia, vì đào tạo ra người hữu dụng cho Viên gia nhưng khi nàng ấn tay và khế ước bán mình thì nàng đã không thể tự làm chủ cho vận mệnh của mình rồi. Hiện giờ có một chủ tử như vậy, có một sư phụ như vậy còn có thể học thứ mình thích. May mắn quá rồi còn gì.
Suy nghĩ cặn kẽ, Lâm Tiểu Trúc tiến lên, khom người thi lễ với hai người “ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, kiến thức là vô bờ bến, núi này cao sẽ có núi khác cao hơn. Điều này Tiểu Trúc hiểu rất rõ. Khổ tâm của công tử và hai vị giáo tập, Tiểu Trúc hiện giờ đã hiểu. Tiểu Trúc nhất định sẽ khiêm tốc học tập, chăm chỉ khổ luyện, sẽ không phụ kỳ vọng của công tử và hai vị giáo tập. Tiểu Trúc sẽ ở trước mặt mọi người xin lỗi Mã giáo tập, xin hắn tha thứ “