Nghĩ tới đây mọi người đều nhìn chằm chằm Ngô Thái Vân. Nàng thật âm hiểm, cả ngày cãi nhau với Chu Nhị Ny, cũng đừng mong chiếm được hạng nhất. Mà Lâm Tiểu Trúc dù học viết chữ hay quy củ, đều là người thông minh nhất, làm người lại khiêm tốn, nếu không phạm lỗi thì chắc chắn sẽ đạt được hạng nhất. Thế mà xem ra hôm nay đã bị hủy trong tay Ngô Thái Vân.
Trương phu tử dường như không nghe tiếng bàn tán bên dưới, mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Tiểu Trúc, trầm giọng nói “có ba chữ không đọc được, Lâm Tiểu Trúc, ngươi nhận phạt?”
Sơn trang này đúng là ổ hồ ly ah. Lâm Tiểu Trúc cảm khái, ngước mặt nhìn Trương phu tử “phu tử, Tiểu Trúc không nhận phạt”
Ái nấy đều ngạc nhiên, chuyện đã tới nước này, nàng còn mạnh miệng như vậy, không phải tội càng thêm nặng sao?
“Lý do!” Trương phu tử trong mắt hiện lên ý cười
“Ba chữ kia phu tử còn chưa dạy mà, Tiểu Trúc sao có thể biết được. Có câu, người không biết không có tội, phu tử chưa dạy, đương nhiên Tiểu Trúc không biết, do đó mà không có tội, do đó Tiểu Trúc không thể nhận phạt”
“Đúng nha” Chu Nhị Ny bừng tỉnh đại ngộ kêu lên “ba chữ này, ta đúng là chưa từng thấy qua”
Trương phu tử nghe Lâm Tiểu Trúc giải thích, suýt chút nữa thì không giữ được bình tĩnh. Nha đầu này còn biết câu người không biết không có tội nữa chứ.
“Phu tử, chữ người chưa dạy lại dùng để khảo nghiệm Lâm Tiểu Trúc, như vậy không công bằng” Tô Tiểu Thư vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng
“Đúng vậy. Ngài không thể vì ba chữ chưa từng biết mà phạt Lâm Tiểu Trúc được”
“Những chữ phu tử dạy, Lâm Tiểu Trúc đều nhận ra, chứng tỏ nàng không có ngủ gật mà chăm chú nghe giảng, là Ngô Thái Vân và Lý Linh Nhi ghen tỵ nên hãm hại nàng”
Mỗi người một câu, học đường huyên náo hẳn lên, Trương phu tử vuốt râu, quay đầu nhìn Ngô Thái Vân “hai người các ngươi còn gì để nói không?”
Ngô Thái Vân sững sờ, không ngờ sự tình lại như vậy, không còn gì để nói.
Trương phu tử thấy Ngô Thái Vân không thể phản bác liền nói “Lâm Tiểu Trúc nếu đã nhận ra những từ ta dạy, cho thấy rất chăm chỉ học tập, không phải bị phạt. Còn hai người các ngươi, tuy tố giác là không sai nhưng vì việc nhỏ mà sinh lòng oán hận, ghen tỵ, không khoan dung với người khác khiến cho mọi người đều bất mãn, nên tự kiểm điểm bản thân. Phạt hai người các ngươi, mỗi người mỗi ngày viết mười ngàn chữ, viết liên tục trong ba ngày mới thôi. Có phục hay không?”
Phạt viết mười ngàn chữ cũng không quá nặng, coi như cho Ngô Thái Vân và Lý Linh Nhi chút thể diện nhưng đối với người cầm bút như cầm búa tạ như các nàng thì đây là chuyện không dễ dàng gì. Đến đây đã nhiều ngày, mỗi ngày khi học quy củ, ngoại trừ học cách hành lễ còn phải học điều lệ của sơn trang. Cho nên các nàng biết, chỉ có Trương phu tử là không quá nghiêm khắc với các nàng, thậm chí đôi khi còn để cho các nàng lớn mật bàn tán nghị luận. Nhưng một khi phạm lỗi thì tuyệt đối sẽ không nói tình cảm, hình phạt cũng rất nghiêm khắc, hình thức thì đủ dạng đủ loại, làm cho người ta khó chịu mà lại không mất mặt. Cho nên viết mười ngàn tự là hình phạt giữ thể diện nhất rồi.
“Phu tử, chuyện Lâm Tiểu Trúc ngủ gật là Ngô Thái Vân nói, ta chẳng qua bị nàng lợi dụng mà thôi, nhưng phu tử lại phạt ta với nàng giống nhau, ta không phục”. Lý Linh Nhi lúc này xem như tỉnh táo. Nàng chẳng qua hơi nóng tính, tâm tư lại không quanh co lòng vòng như Ngô Thái Vân nhưng cũng không phải kẻ ngu. Được người ta nhắc tới liền hiểu ra được mình bị Ngô Thái Vân lợi dụng, nên lúc này càng không muốn cùng nàng ta chịu phạt.
Trương phu tử vẻ mặt đạo mạo, ra dáng thư sinh thanh cao vào ngay thẳng nhưng là thủ hạ của Viên Thiên Dã, trong xương cốt e là chỉ sợ thiên hạ không loạn như chủ tử. Nghe Lý Linh Nhi nói vậy, hắn biết hai người này sẽ đấu nhau quyết liệt, liền ra vẻ biết nghe lời phải, hòa ái gật đầu nói “ân, ngươi nói vậy cũng có chút đạo lý, có điều dù ngươi bị người ta lợi dụng thì vu cáo Lâm Tiểu Trúc là thật, nên vẫn phải bị trừng phạt. Như vậy đi, mỗi ngày ngươi viết năm ngàn chữ thôi”
Lý Linh Nhi hài lòng, Ngô Thái Vân thì giận càng thêm giận. Hai người đều ghen ghét Lâm Tiểu Trúc, hai người cùng nhau bày trò, chẳng qua là một người đưa ra chủ ý, một người thực hiện thôi, dữa vào cái gì mà Lý Linh Nhi đổ hết mọi chuyện lên đầu nàng, còn mình ra vẻ vô tội.
Ngô Thái Vân lớn tiếng nói “phu tử, ta không phục. Lúc đó ta phát hiện Lâm Tiểu Trúc giống như đang ngủ, nên mới nói với Lý Linh Nhi, vốn định hết giờ học sẽ nhắc nhở Lâm Tiểu Trúc một câu, nào ngờ nàng ta ghen tỵ Lâm Tiểu Trúc, muốn Lâm Tiểu Trúc bị phạt nên mới nói ra trước mặt mọi người. Quan hệ của nàng ta và Lâm Tiểu Trúc, mọi người đều biết, bình thường rất ít nói chuyện với Lâm Tiểu Trúc, mà hở mở miệng là toàn châm chọc. Cho nên trong chuyện này nàng sai nhiều hơn, nếu hai người cùng nhau bị phạt, ta nể tình là bằng hữu, cùng nàng viết mười ngàn chữ không sao nhưng bây giờ lại phạt nàng nhẹ hơn ta. Ta rất, rất không phục”
“Ngươi nói bậy…” Lý Linh Nhi giận tím mặt, không để ý gì nữa, lập tức ầm ỹ cùng Ngô Thái Vân.
Mọi người mở to mắt nhìn, không hiểu như thế nào nữa, nói qua nói lại một hồi lại thành nội chiến của hai người.
Lâm Tiểu Trúc liếc mắt nhìn Trương phu tử một cái, bĩu môi. Có Viên Thiên Dã đầu têu bày trò, những nữ hài tử này có được ngày lành mới là lạ.
Mặc kệ hai người ầm ỹ thế nào, Trương phu tử vẫn giữ nguyên kết quả. Ngô Thái Vân viết mười ngàn từ, Lý Linh Nhi viết năm ngàn từ. Tuy rằng hai người cuối cùng cũng bị Trương phu tử cảnh cáo mà ngậm miệng nhưng ai nấy đều biết hai người sau này sẽ không còn như hình với bóng nữa.
Mà chuyện Ngô Thái Vân ghen ghét Lâm Tiểu Trúc cũng được phơi bày. Khi trở về phòng ngủ, nàng oán hận trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, không để ý tới ai rồi đi ra ngoài. Lâm Tiểu Trúc thoát khỏi sự thân thiết giả vờ của nàng, cảm thấy thật thanh tịnh. Nhưng nàng lại có chút nghi hoặc với biểu hiện hôm nay của Tô Tiểu Thư. Tuy hai người ở chung không lâu nhưng nàng biết Tô Tiểu Trúc rất có phong phạm đàn chị, là người trượng nghĩa, thích bênh vực kẻ yếu, tính tình hào phóng, tuyệt đối sẽ không luống cuống trước mặt phu tử. Hôm nay ở học đường, Tô Tiểu Thư tuy có nói đỡ cho nàng một câu nhưng cũng chỉ có vậy, không giống như mọi ngày nàng luôn ra mặt cho mình, tận tâm giúp đỡ.
Tuy có chút ngạc nhiên nhưng thấy Tô Tiểu Thư đối với mình vẫn tốt như trước, không có gì khác lạ nên nàng cũng không để ý chuyện này nữa. Nàng là người hiện đại tính tình đạm mạc, cũng không cho rằng người khác vì mình mà ra mặt, đối tốt với mình thì lúc nào cũng phải thế. Tô Tiểu Thư cũng không nên vì nàng mà đắc tội phu tử, mà nàng cũng không đáng giá để nàng ta mạo hiểm.
Buổi chiều sau khi học quy củ xong, Lâm Tiểu Trúc cùng Chu Ngọc Xuân đi đến phòng bếp. Vừa vào cửa liền thấy không khí có gì không đúng. Tuy ngày hôm qua Tần quản sự sắc mặt nghiên túc nhưng trên người không sát khí, Lý Duy Trụ và Triệu Hổ sắc mặt cũng không có khó coi như vậy. Đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Lý Duy Trụ bọn họ đã làm sai chuyện gì?
Lâm Tiểu Trúc thè lưỡi, lặng lẽ lôi kéo Chu Ngọc Xuân, nhẹ bước đi tới chỗ để rau dưa ngồi xuống. Chỗ này có một đống dưa chuột, chỉ cần rửa sạch là xong, không có gọt vỏ phiền toái như bí đao hôm qua.
“Lâm Tiểu Trúc.” Tần quản sự bỗng nhiên âm u hô lên một tiếng.
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc giật mình, vội vàng đứng lên vừa vào cửa đã thấy ba nữ tử cách vách cũng bị tiếng gọi của Tần quản sự làm cho hoảng sợ, đứng yên không dám nhúc nhích
“Ngươi, bây giờ đi lượm củi đi, phòng bếp không cần ngươi”