Thánh chỉ truyền đến Viên phủ, ai nấy đều vui mừng nhưng Viên Thiên Dã vẫn thản nhiên, lột bỏ mặt nạ, khôi phục bộ dạng cũ, thay đổi xiêm y rồi theo thái giám tuyên chỉ vào cung tạ ơn.
Lâm Tiểu Trúc nhìn mọi người trong Viên phủ kích động đến rơi nước mắt, thầm thở dài : đã đến lúc mình nên rời đi
“Trương quản gia, ta muốn đến xem cửa hàng điểm tâm, có được không ?'
“Này. . .” Trương quản gia liếc nhìn Viên Thành.
Mấy ngày trước đây không cho Lâm Tiểu Trúc ra ngoài là sợ Viên Tri Bách làm gì nàng nhưng lúc này phụ tử hắn đã không còn hiềm khích, hẳn Viên Tri Bách sẽ không làm ra chuyện khiến Viên Thiên Dã thương tâm. Viên Thành liền gật đầu nói” ừ, đi đi” rồi bảo Viên Ngũ Nương” ngươi đi theo nàng”
Lâm Tiểu Trúc và Viên Ngũ Nương lên xe ngựa đến Ngọc Soạn trai, nhìn thấy trước cửa có rất nhiều xe ngựa, người đến người đi thật náo nhiệt. Viên Ngũ Nương lo lắng xuống xe hỏi thăm, sau đó quay lại tươi cười nói với Lâm Tiểu Trúc »mọi người đều nói Viên thần y bây giờ là Dật vương nên muốn đến ủng hộ, nghe nói chỉ loáng một chút là cửa hàng đã bán hết”
Lâm Tiểu Trúc cười nói” đúng là dệt hoa trên gấm ah” xuyên qua cửa sổ nhìn chung quanh” nếu giờ đi vào sẽ không thể tránh được việc xã giao, không thể nói chuyện với Chu chưởng quầy được” liền gõ vào cửa bảo xa phu” vòng ra cửa sau đi”
Dù là tòa nhà hay cửa hàng của Viên Thiên Dã đều có cửa sau, hơn nữa còn rất kín đáo. Xa phu đi đến một ngõ nhỏ phía sau Ngọc Soạn trai, Lâm Tiểu Trúc xuống xe, gõ gõ cửa, một bà tử nhìn thấy nàng,mừng rỡ nói” cô nương, ngươi đã tới. Hôm nay thu được mấy trăm đơn đặt hàng, doanh thu tới mấy trăm lượng bạc, đang bận tối tăm mặt mũi đây”
Lâm Tiểu Trúc vào cửa, hỏi” Chu chưởng quầy ở đâu ? ta tìm hắn có việc, ngươi bảo hắn đến gian phòng nhỏ sau phòng bếp một chuyến. Cũng mở cửa tiểu cách gian ra đi”
“Dạ” bà tử biết Lâm Tiểu Trúc là người Viên Thiên Dã xem trọng, không dám chậm trễ, vội vàng rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Chu chưởng quầy đã tới, chắp tay nói” Tiểu Trúc cô nương, có rất nhiều phu nhân,tiểu thư đều hỏi thăm ngươi nha”
“Chu chưởng quầy vất vả rồi” Lâm Tiểu Trúc đứng lên, rót cho hắn ly trà.
“Không dám không dám.” Chu chưởng quầy liên thanh nói.
“Ta nghe nói này việc kinh doanh của Ngọc Soạn trai bị ế ẩm một khoảng thời gian, hôm nay mới tốt hơn, có thể cho ta xem sổ sách được không ?”
“Được, được” Chu chưởng quầy biết công tử hoàn toàn phó thác chuyện cửa hàng điểm tâm cho Lâm Tiểu Trúc, nàng phân phó như thế nào thì là thế đó, lập tức mang sổ sách đến cho nàng.
“Lấy cho ta chút giấy và bút mực, ngươi có việc thì cứ làm đi” rồi quay sang Viên Ngũ Nương nói” ngươi không cần ở đây bảo vệ ta, ta xem sổ sách thôi, không có việc gì”
Viên Ngũ Nương vẫn luôn đi theo Lâm Tiểu Trúc nơi cũng quen thuộc nơi này, nghe nói nàng phải xem sổ sách liền đi ra ngoài.
Lâm Tiểu Trúc xem qua sổ sách một lượt, thấy trong khoảng thời gian này kiếm không được bao nhiêu. Từ lúc khai trương tới giờ, tính luôn hôm nay cũng chỉ thu được bốn ngàn lượng bạc, dựa theo tỷ lệ thì phần của nàng chỉ có một ngàn ba trăm lượng.
Nàng thở dài một hơi. Cửa hàng điểm tâm đã như vậy, tiệm lẩu thế nào cũng biết. Năm ngàn lượng bạc, nàng còn phải cố gắng nhiều. Xem ra phải mượn Thẩm Tử Dực rồi.
Nàng viết con số ra giấy rồi cùng Viên Ngũ Nương đến tiệm lẩu, bất ngờ là không phải giờ ăn cơm nhưng trong tiệm có khá nhiều khách.
“Chúng ta làm theo lời cô nương nói, không phải giờ cơm thì giảm tám phần trăm, cho nên vẫn có người đến ăn. Hơn nữa bây giờ có rất nhiều người thích hương vị của món hạt tiêu mà cô nương đưa ra, nên có rất nhiều khách hàng quen, chúng ta trong khoản thời gian này kiếm không ít tiền nha” Dư chưởng quầy thấy nàng đến, cao hứng kể lể rồi đem sổ sách đến cho Lâm Tiểu Trúc xem.
Trong khoảng thời gian này, tiệm lẩu kiếm được một ngàn sáu trăm lượng bạc, như vậy Lâm Tiểu Trúc được chia tám trăm lượng.
Rời khỏi tiệm lẩu, Lâm Tiểu Trúc nói với Viên Ngũ Nương” Ngũ Nương, ta ở Thẩm viên một khoảng thời gian, ít nhiều cũng được Dực công tử chiếu cố. Hôm đó vội vàng trở về, không có từ biệt với hắn. Ngươi xem có thể đưa ta tới Thẩm viên không ?”
Nhiệm vụ của Viên Ngũ Nương trước giờ là bảo hộ Lâm Tiểu Trúc, còn chuyện khác, nàng vẫn luôn đúng mực. Hơn nữa nàng cũng biết tâm tư của Viên Thiên Dã đối với Lâm Tiểu Trúc. Có thể vị này sau này sẽ là cơ thiếp của Viên Thiên Dã, là một nửa chủ tử của mình, cho nên nàng không phản đối lời của Lâm Tiểu Trúc, hai người cùng đến Thẩm viên.
Lâm Tiểu Trúc cứ sợ Thẩm Tử Dực không có ở nhà, uổng công đi một chuyến không ngờ vận khí cũng khá tốt, Thẩm Tử Dực vừa nghe hạ nhân báo đã lập tức ra đón.
Lâm Tiểu Trúc biết hôm nay ở bên ngoài lâu quá cũng không ổn, tìm cách để Viên Ngũ Nương rời đi rồi đi thẳng vào vấn đề, muốn mượn Thẩm Tử Dực hai ngàn chín trăm lượng bạc.
“Chuyện nhỏ” Thẩm Tử Dực quay đầu phân phó hạ nhân vài câu, rồi nói với nàng” số tiền này, ngươi không cần vội, khi nào có thì trả, không có cũng không sao. Chúng ta dù sao cũng là bằng hữu, bằng hữu có việc, giúp đỡ một tay cũng là chuyện nên làm'
“Cảm ơn Dực công tử.” Lâm Tiểu Trúc là người không thích nợ người khác, đương nhiên sẽ phải tả tiền cho hắn nhưng nàng không nói ra, tự mình biết là được rồi.
Nha hoàn của Thẩm Tử Dực rất nhanh đã mang mấy tấm ngân phiếu đến, Thẩm Tử Dực nhận lấy, đưa cho Lâm Tiểu Trúc” ba tấm ngân phiếu này trị giá hai ngàn chín trăm lượng bạc, cái này là một ngàn lượng. Ngươi lấy lại khế ước bán mình chắc phải rời khỏi Viên phủ, nếu ngươi nguyện ý đến đây ở, ta sẽ rất cao hứng nhưng nếu ngươi lo lắng cho thanh danh của mình và tâm tình của Viên Thiên Dã, muốn thuê phòng hoặc là buôn bán đều phải cần tiền nên cứ cầm đi”
Tuy kiếp trước Lâm Tiểu Trúc không làm việc mua bán nhưng sống ở thời đại tin tức phổ biến, đương nhiên biết những đồng tiền đầu tiên là khó kiếm nhất, sau này có tiền rồi thì tiền đẻ ra tiền, việc kiếm tiền sẽ ngày càng dễ dàng hơn. Trong tay có một ngàn lượng bạc, nàng có thể mới một gian tửu lâu lớn, dựa vào kiến thức buôn bán ở hiện đại cùng những món mới lạ của nàng, trong mấy tháng kiếm mấy ngàn lượng bạc sẽ không thành vấn đề.
Hơn nữa hai ngàn chín trăm lượng là mượn, ba ngàn chín trăm lượng cũng là mượn. Lâm Tiểu Trúc không từ chối, cất ngân phiếu, đứng lên nói” lời cảm tạ ta sẽ không nói, biết ở trong lòng là được rồi. Hôm nay ta ra ngoài cũng đã lâu, công tử tiến cung nhận phong thưởng, cũng không biết Viên phủ sẽ xảy ra chuyện gì, ta cáo từ trước”
“Được, đi đi' Thẩm Tử Dực gật đầu. Lúc trước Viên Thiên Dã xin hắn cứu Lâm Tiểu Trúc, hắn cứ nghĩ Viên Thiên Dã chẳng qua chỉ là lang trung có chút thủ đoạn mà thôi nên mới đưa ra yêu cầu đưa hắn đến Nam Việt quốc. Bây giờ Viên Thiên Dã lại chính là Dật vương, Thẩm Tử Dực sao còn dám yêu cầu hắn thực hiện lời nói. Cho nên cũng không nói với Lâm Tiểu Trúc biết hắn phải về nước, cũng không đề cập tới chuyện của Viên Thiên Dã.
Lâm Tiểu Trúc gọi Viên Ngũ Nương ra về, xe đến trước ngõ nhỏ ở Viên phủ, vừa xuống xe đã thấy người gác cổng từ xa chạy tới nói với Lâm Tiểu Trúc” cô nương đã về, mau, mau, Thái hậu tuyên ngươi tiến cung”
“Cái gì?” Lâm Tiểu Trúc không thể tin được. Thái hậu tuyên nàng tiến cung ? nàng không có nghe lầm chứ ? mẫu thân của Viên Thiên Dã trước kia luôn bất mãn với nàng, chỉnh nàng mấy lần cho dù lúc này muốn nàng làm thiếp cho Viên Thiên Dã cũng không cần gọi nàng tiến cung mới đúng. Nàng là một hạ nhân, ở trong mắt hoàn tộc thì là nô tỳ không lên được mặt bàn, cùng lắm chỉ được làm cơ thiếp, còn trắc phi thì phải những nữ tử quyền quý mới xứng. Nàng chỉ là một nữ đầu bếp, có tài đức gì mà có thể làm cho Thái hậu gọi nàng tiến cung ? Là do Viên Thiên Dã yêu cầu hay ngọc bài của nàng đã có người biết được ?
“Mau về thay quần áo đi, còn ngây ngốc ở đây làm gì” Viên Ngũ Nương giật mình một lát liền tỉnh táo lại, hối thúc Lâm Tiểu Trúc.
“Cái kia. . . Có thể nói với Thái hậu là không tìm được ta không ?' Lâm Tiểu Trúc ngàn vạn lần không muốn tiến cung. Nơi đó chính là nơi ăn thịt người ah. Mẫu thân Viên Thiên Dã lại không có cảm tình với nàng. Nàng cũng không muốn gả cho Viên Thiên Dã, đương nhiên không muốn vì hắn mà chết. Có thể tránh ra nơi đó càng xa càng tốt.
“Nói gì vậy ? ngươi đã về, ngươi cho rằng chỉ có hai chúng ta nhìn thấy thôi sao ? khi quân là tội lớn đó, còn thất thần gì nữa ? mau trở về thay quần áo đi” . Viên Ngũ Nương lại thúc giục. Khi Lâm Tiểu Trúc xuất môn vẫn mặc xiêm y ở Viên phủ, đương nhiên không thể ăn mặc như vậy mà tiến cung.
Lâm Tiểu Trúc không có cách nào khác, đành đi vào Viên phủ, vừa đi vừa nghĩ nguyên nhân Thái hậu tuyên nàng tiến cung, nàng phải đối phó thế nào. Vừa vào trong đã có người nắm tay nàng nói” Tiểu Trúc cô nương, ngươi về rồi thì tốt quá. Mau, Thái hậu tuyên ngươi tiến cung, mau thay quần áo đi, xiêm y, trang sức. . . ta đều chuẩn bị cho ngươi rồi” vừa nói vừa lôi kéo nàng đi.
“Ngô ma ma, ngươi làm gì vậy ?' Lâm Tiểu Trúc chỉ mong không ai nhìn thấy nàng thì tốt hơn.
“Ý chỉ của Thái hậu đến lâu rồi, bọn họ tìm ngươi khắp nơi mà không thấy, rất sốt ruột. Ngươi đã trở về, sao còn chần chừ ?” Ngô ma ma cười đáp. Thái hậu triệu Lâm Tiểu Trúc tiến cung là để ý tới tâm tình của Dật vương, nói không chừng sẽ để nàng làm trắc phi. Lúc này Ngô ma ma rất hối hận mình lúc trước có mắt như mù, vì Thính Vũ mà đắc tội với Lâm Tiểu Trúc.