“Nhất định có năng lực tự bảo vệ mình là sao ? có thể so với ngươi không ? so với ngươi thì đạt được bao nhiêu thành công lực ?” Lâm Tiểu Trúc hưng phấn hỏi
Viên Thiên Dã nghĩ nghĩ” chắc hai thành”
“Chỉ có hai thành ?” Lâm Tiểu Trúc xụ mặt.
Viên Thiên Dã nhìn nàng nói” nếu không thì đừng luyện, chỉ cần theo ta, ta nhất định sẽ không để ngươi lại gặp chuyện không may”
“Không được” Lâm Tiểu Trúc cắt ngang” hai thành so với không có gì đó vẫn tốt hơn” , thấy Viên Thiên Dã biến sắc mặt, lại nói” ngươi công phu cao cường thế nào thì cũng có lúc không để ý được hết, nếu lỡ giống như hôm nay, chẳng phải ta lại khiến ngươi lo lắng sao ?”
Viên Thiên Dã chỉ im lặng nhìn nàng, hồi lâu mới nói” ngươi đừng xem thường hai thành này, có hai thành võ công của ta, đối mặt người như Viên Thập, ngươi vẫn có cơ hội thoát chết”
“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc lại thấy cao hứng. Võ công của Viên Thập thế nào, nàng không biết nhưng hắn có thể đi theo bên cạnh Viên Thiên Dã, tuyệt đối là cao thủ võ lâm. Có thể toàn mạng thoát khỏi tay hắn, xem ra hai thành công phu của nàng cũng rất lợi hại nha.
Nếu vậu thì công phu của Viên Thiên Dã cũng không phải lợi hại bình thường.
Thấy thuốc đã nguội, Viên Thiên Dã liền giúp nàng uống thuốc” ngươi ngủ một giấc đi, ta đi nấu cháo cho ngươi”
“Để vị đại thẩm kia nấu là được rồi” Lâm Tiểu Trúc nói. Tuy Viên Thiên Dã sắc thuốc, nấu cháo cho nàng, làm nàng cảm thấy rất ấm áp và vảm động nhưng hắn chỉ đối tốt với nàng, ở thời điểm quan trong có thể làm chỗ để nàng dựa vào là được rồi. Những chuyện này trước giờ hắn đều không làm, cũng không biết làm, không nên miễn cưỡng hắn. Dù sao đây là xã hội phong kiến,nàng không thể muốn một vương gia xuất thân cao quý như hắn trở thành người chồng kiểu mẫu thời hiện đại được, hơn nữa cũng không cần như thế. Có nhiều hạ nhân như vậy lại để vương gia như hắn giặt quần áo, nấu cơm, nàng sẽ không làm chuyện khiến người ta chê cười như vậy.
Viên Thiên Dã quay đầu nhìn nàng” trước kia đều là ngươi nấu cơm cho ta, bây giờ ngươi bị thương, ta muốn nấu cháo cho ngươi một lần”
Lâm Tiểu Trúc tươi cười sáng lạn, nhẹ giọng nói” xem ra bị thương thật là tốt”
“Nói hươu nói vượn.” Viên Thiên Dã trừng mắt nhìn nàng, cúi người hôn lên trán nàng một cái, nhẹ giọng nói” trừ ngươi ra, ta không có thân cận với nữ nhân nào khác”
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt một chút mới hiểu là hắn đang giải thích chuyện tối hôm đó nàng tức giận
“Ta. . .” Viên Thiên Dã ngồi thẳng người, đưa mắt sang chỗ khác, mất tự nhiên nói” năm ta mười sáu tuổi, Viên Thành nói ta đã lớn, đưa ta đến thanh lâu một chuyến”
“Đi thanh lâu?” Lâm Tiểu Trúc mở to mắt, nàng không tiện đứng dậy, nếu không đã đá hắn một cước” vậy ngươi còn nói chưa từng thân cận nữ nhân khác ? ngươi cũng đã cùng người ta. . . hôn môi thì tính là gì”
Vốn cảm thấy chỉ cần trong lòng hắn có nàng, nguyện ý cùng nàng nắm tay tới già, nàng sẽ không để ý chuyện trước kia nhưng cứ nghĩ tới năm hắn mười sáu tuổi, cũng là lúc bọn họ đã quen biết, hắn lại đi thanh lâu cùng nữ nhân khác thân thiết, Lâm Tiểu Trúc lại không chịu được.
“Ta không có. . . Ta cái gì cũng chưa làm, thật sự. Các nàng vừa đến gần ta, ta đã thấy rất bẩn, ta không hề chạm qua các nàng” Viên Thiên Dã vội vã giải thích” là Viên Thành dạy ta, nói trước tiên phải cùng các nàng hôn môi. Ta thích ngươi, vẫn muốn hôn ngươi nhưng mà ngươi vẫn luôn cự tuyệt ta, cho nên sau đó mới kìm lòng không đậu”
Lâm Tiểu Trúc mở to mắt nhìn vẻ mặt mất tự nhiên mà trở nên đáng yêu của Viên Thiên Dã, cắn môi nhịn hồi lâu, không cuộc nhịn không được mà cười rồi” ngốc quá”
Nghe nàng cười, Viên Thiên Dã quay sang hỏi” ngươi không giận nữa chứ ?”
Lâm Tiểu Trúc cố nghiêm mặt, bĩu môi nói” Viên Thiên Dã, ngươi nhớ kỹ, mặc kệ là khi nào, mặc kệ nguyên nhân gì, sau này ngươi dám cùng nữ nhân khác thân thiết, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi”
Viên Thiên Dã cười khổ sở” cả đời này ta coi như thua trên tay ngươi”
“Ngươi không muốn a?” Lâm Tiểu Trúc bất mãn nói.
Viên Thiên Dã vội thanh minh” nguyện ý, ta vui vẻ chịu đựng”
“Vậy thì còn được” Lâm Tiểu Trúc nở nụ cười.
Loading...
“Được rồi, ngươi ngủ đi” Viên Thiên Dã kéo chăn cho nàng, hôn lên mắt nàng một cái rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Tiểu Trúc ngủ rất say, khi nàng mở mắt ra thì trời đã tối, bên ngoài có một ngọn đèn nhỏ chiếu rọi một bóng dáng cao ngất, tiếng côn trùng xuyên qua cửa sổ càng làm cho đêm dài thêm tĩnh lặng.
Lâm Tiểu Trúc nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn bóng dáng bên ngoài, nghe tiếng côn trùng kêu, trong lòng cảm giác rất ấm áp, làm cho nàng cảm thấy vô cùng an tâm và hạnh phúc, thấp giọng gọi” Thiên Dã”
“Ngươi tỉnh rồi?” Viên Thiên Dã xốc màn lên.
Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, Lâm Tiểu Trúc tươi cười đáp” dạ”
“Ngồi dậy ăn cháo đi” Viên Thiên Dã vươn tay, đỡ nàng ngồi dậy rồi đi ra ngoài.
Hồi lâu, hắn bưng một chén cháo nóng hôi hổi đi vào, ngồi trước giường, thổi cho nguội rồi đưa tới bên miệng Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc hé miệng, chậm rãi nhấm nuốt. Chén cháo gạo tẻ này không lạnh không nóng, nước vừa đủ, hạt gạo mềm mà không nát, vẫn giữ được vị ngọt, muối cũng cho rất vừa, trong cháo còn có rau xanh, hợp với vị ngọt của cháo, vô cùng tươi mát ngon miệng.
“Thế nào?” ánh mắt sâu như hồ nước của Viên Thiên Dã chăm chú nhìn Lâm Tiểu Trúc, giống như từ trên mặt nàng mà tìm ra đáp án.
“Ngon lắm, ăn rất ngon” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười ngọt ngào với hắn.
Thấy vậy, tâm tình của Viên Thiên Dã buông lỏng hơn, khóe miệng cũng nhịn không được mà cong lên” ngon thì ăn nhiều một chút đi”
Tuy rất tò mò, không biết cháo này có thực sự do Viên Thiên Dã nấu hay không nhưng Lâm Tiểu Trúc cũng không hỏi, sợ làm tổn thương hắn. Ăn cháo xong, Viên Thiên Dã đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi, còn mình cầm chén đi ra ngoài rồi liền quay lại, ngồi xuống trước bàn.
“Ngươi về nghỉ ngơi đi, ta không có việc gì” Lâm Tiểu Trúc khuyên hắn. Nàng biết Viên Thiên Dã lo lắng cho nàng, muốn đêm nay canh giữ bên cạnh nàng cũng biết hắn có công lực, không ngủ một đêm cũng không sao, huống chi giờ tý còn giúp nàng vận công dẫn phát công lực. Nhưng lúc này còn sớm, hắn cũng đã mệt mỏi cả ngày, nàng không đành lòng để hắn ngồi suốt hai, ba canh giờ.
“Không có việc gì, ngươi ngủ đi, ta nằm sấp trên bàn cũng được rồi” Viên Thiên Dã đáp lời, thấy nàng vẫn kiên trì, cười nói” nông gia này cũng không có mấy gian phòng, cho chúng ta mượn một gian đã không dễ dàng gì rồi. Trừ bỏ chỗ này, ta không còn chỗ nào để đi. Ngươi không phải muốn cho ta ngủ ngoài trời chứ ?”
Lâm Tiểu Trúc ngẩn ra, nhìn hắn một cái, nói” được rồi, vậy thì đêm nay ngươi vất vả rồi” . Nàng không biết nông gia này có ít phòng ở như hắn nói không, chỉ nghĩ có lẽ hắn không yên lòng về nàng. Nhưng nàng sẽ không để hắn ngủ chung giường với mình. Tuy nàng đã tiếp nhận hắn nhưng nữ tử vẫn nên rụt rè, nếu không đối phương sẽ khinh thường.
Có Viên Thiên Dã bên cạnh, Lâm Tiểu Trúc rất nhanh đã tiến vào một đẹp, đợi khi hắn gọi nàng dậy thì đã là giờ tý.
Viên Thiên Dã đỡ nàng ngồi dậy, bản thân cũng ngồi xếp bằng sau lưng nàng, đặt tay lên lưng nàng, chậm rãi truyền công lực vào trong cơ thể nàng. Lâm Tiểu Trúc nghe theo lời hắn, dẫn khí đan điền, hợp cùng dòng khí do hắn chuyển vào, sau đó chậm rãi lưu chuyển khắp cơ thể. Qua một canh giờ, Viên Thiên Dã mới dừng tay, lại chỉ đạo Lâm Tiểu Trúc làm cách nào để vận khí trong cơ thể, làm thế nào để vận tới tay rồi phát ra thành chưởng. Khí lực tăng lên, lại có thể do mình tùy ý huy động, Lâm Tiểu Trúc giống như đứa nhỏ có được món đồ chơi mới, hưng phấn nghiên cứu. Khi nàng mở mắt thì ánh bình minh cũng đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Nàng cảm thấy vô cùng thanh tỉnh, cảm giác thân thể thần thanh khí sảng, cả người tràn ngập sức lực, muốn xuống giường lại phát hiện vết thương trên gáy và lưng không còn đau nữa.
Lâm Tiểu Trúc không khỏi mừng rỡ, quay đầu nhìn Viên Thiên Dã” vết thương của ta khỏi rồi”
Thấy nàng vui vẻ tươi cười, hắn vỗ nhẹ đầu nàng” ta đi ra ngoài một chút” , nói xong xoay người đi ra ngoài”
Chốc lát sau, phụ nhân hôm qua đã thấy ở phòng bếp mang một chậu nước đến” công tử bảo ta đến hầu hạ cô nương rửa mặt chải đầu”
Lâm Tiểu Trúc hôm qua rơi xuống nước, rồi lại té xuống núi, trên đầu và lưng đều bôi thuốc, có thể tưởng tượng ra bản thân chật vật thế nào nên cũng không cự tuyệt, để phụ nhân kia giúp nàng.
“Vị công tử kia đối với cô nương thật tốt. Hôm qua hắn sợ cháo mình nấu không thể ăn, phải làm đến hai, ba lần, đến khi hương vị tốt rồi mới mang vào cho cô nương” Phụ nhân thấy Lâm Tiểu Trúc bình dị, gần gũi nên mới nói với nàng vài câu.
“Cháo đó thật sự do hắn nấu sao ?” Lâm Tiểu Trúc sửng sốt.