Phu Nhất cảm khái, nói:
- Tuy mạo hiểm là chuyện tốt nhưng có khả năng mất mạng, như lần này, chúng ta có ba người đi vào nhưng Đông Kỳ lão hữu đã bỏ mạng.
- Đông Kỳ Đạo Quân chết?
Kỷ Ninh giật mình.
- Đúng, chết hơn ngàn năm trước.
Phu Nhất gật đầu một cái.
- Hai ta cũng không có biện pháp, lúc ấy chúng ta liều mạng chạy thục mạng, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Thiên Phủ lắc đầu, nói:
- Đông Kỳ chậm một chút nên bị vây, cho nên vẫn lạc.
Thiên Phủ cười nói:
- Chết cũng không có gì, Đạo Quân chúng ta không chết trong mạo hiểm cũng hợp đạo thất bại thân tử đạo tiêu! Chúng ta đi ra ngoài mạo hiểm, đi một ít nơi cổ xưa cũng là tìm kiếm cơ duyên, từ đó giúp chúng ta ngộ ra đạo hoàn mỹ, như vậy hi vọng hợp đạo càng lớn hơn nữa. Hơn nữa thời gian mạo hiểm rung động lòng người, nhớ lại đều cảm thấy thống khoái.
- Hai ta những ngày gần đây đều xử lý chút ít bảo vật.
Phu Nhất Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh, nói:
- Sau khi xử lý xong bảo vật liền định đi quê quán của Đông Kỳ, hỗ trợ gia hương của hắn. Không nghĩ trước khi xuất phát gặp được Bắc Minh sư đệ ngươi, nếu như ngươi chậm thêm chút ít chỉ sợ ta và Thiên Phủ đã xuất phát.
- Đây chính là duyên phận giữa ta và Bắc Minh huynh đệ.
Thiên Phủ cười nói.
- Phu Nhất sư huynh.
Kỷ Ninh lại nói:
- Các ngươi muốn đi quê hương của Đông Kỳ Đạo Quân?
- Đúng!
Phu Nhất Đạo Quân gật đầu, nói:
- Lúc trước chúng ta lâm vào tuyệt cảnh đã nói ra một ít nguyện vọng của nhau, ai còn sống sẽ giúp hoàn thành thay! Đông Kỳ trước khi chết, hắn không bỏ được duy nhất chính là quê hương của hắn.
Kỷ Ninh gật đầu, liền nói:
- Phu Nhất sư huynh, hôm nay ta cũng xông xáo bên ngoài, tạm thời cũng không có nơi chuyên mạo hiểm. Lần này đi quên hương của Đông Kỳ Đạo Quân giao cho ta đi, ta an bài thỏa đáng.
Lần này đám người Phu Nhất đến giúp mình, tuy không có phá vỡ phong cấm đại trận cứu mình nhưng có thể đi tới đã là ân tình.
Kỷ Ninh tự nhiên cũng hỗ trợ làm chút chuyện.
Quê hương Đông Kỳ Đạo Quân là ‘Đông Kỳ vực’, Kỷ Ninh vẫn biết rõ.
- Ngươi sao?
Phu Nhất Đạo Quân, Thiên Phủ Đạo Quân nhìn nhau.
- Nếu là Đạo Quân khác thì ta không an tâm.
Phu Nhất Đạo Quân cười nói:
- Dù sao chúng ta lần này mạo hiểm đạt được một ít bảo vật, trong đó một bộ phận chúng ta chuẩn bị đưa cho quê hương của hắn. Lúc trước ngươi giết Khổng Tát, được bảo vật của Khổng Tát. Chỉ sợ đưa cho ngươi thì ngươi cũng không nổi lòng tham.
Kỷ Ninh bất đắc dĩ cười.
- Bắc Minh sư đệ ngươi đã nói thế thì ta không từ chối, xin mời ngươi hỗ trợ.
Phu Nhất Đạo Quân nói ra.
- Yên tâm đi.
Kỷ Ninh cười nói.
- Vậy thì phiền toái ngươi, cho quê hương Đông Kỳ như thế nào tùy ngươi quyết định.
Phu Nhất Đạo Quân đưa ra một vòng tay trữ vật.
Kỷ Ninh tiếp nhận:
- Cứ việc yên tâm.
Chỉ một lát sau.
- Thiên Mộc tông có sứ giả đi vào.
Phu Nhất Đạo Quân quay đầu nhìn hành lang xa xa, chỉ thấy hành lang có một lão giả áo xám.
Lão giả áo xám nhìn về phía Kỷ Ninh và nói ngay:
- Phụng lệnh tông chủ, đây là lệnh bài Đạo Minh Tiên cung tặng cho Bắc Minh Đạo Quân.
Nói xong hắn đưa lệnh bài cho Kỷ Ninh.
- Đây là?
Kỷ Ninh khẽ vươn tay tiếp nhận, lệnh bài đen kịt và lạnh buốt, trên lệnh bài có thần văn phức tạp, phía trên còn có chữ "binh".
Lão giả áo xám lập tức xoay người rời đi.
Kỷ Ninh sững sờ, cũng quá dứt khoát a.
- Bắc Minh sư đệ, chúc mừng, đây là lệnh bài Đạo Minh Tiên cung, hưng là lệnh bài chữ ‘binh’ thấp nhất.
Phu Nhất Đạo Quân cười nói:
- Chờ ngươi thành Đạo Quân tứ bộ sẽ đạt được lệnh bài chữ " tướng ", có thể đi Đạo Minh Tiên cung một chuyến, khi đó thu được không ít chỗ tốt.
- Ah? Lệnh bài chữ "tướng"?
Kỷ Ninh hiếu kỳ.
- Đạo Minh Tiên cung hơi có chút đặc thù, dựa theo địa vị mà phân chia, thấp nhất là lệnh bài chữ ‘binh’ đưa cho Đạo Quân tứ bộ lợi hại, về phần một ít Đạo Quân nghịch thiên sẽ có lệnh bài chữ ‘tướng’.
Phu Nhất Đạo Quân nói ra:
- Đạo Minh Tiên cung rất thần bí, ngươi bây giờ chỉ là tiểu binh tốt, đi Đạo Minh Tiên cung cũng không có ý nghĩa, khi có lệnh bài chữ tướng thì nên đi.
- Ân.
Kỷ Ninh gật đầu.
Bất kỳ địa phương nào cũng như nhau.
Địa vị càng cao, tự nhiên đạt được càng nhiều chỗ tốt.
- Lệnh bài là do Đạo Minh Tiên cung phát ra, lần này nghe Thiên Mộc tông tông chủ ‘Thiên Mộc Đế Quân’ cho ngươi, nhưng hắn là một trong cao tầng của Đạo Minh Tiên cung nên có quyền làm như vậy. Xem ra Thiên Mộc Đế Quân cũng chú ý tới ngươi, với ngươi mà nói đây là chuyện tốt, cũng có thể là tai họa.
Phu Nhất Đạo Quân cười nói:
- Thực lực khi còn yếu nên tránh xa phân tranh bên trong Đạo Minh mới tốt.
- Ta hiểu!
Kỷ Ninh gật đầu.
...
Kỷ Ninh ở tại thành Thiên Mộc cũng là vì chín đại bí thuật, về sau xảy ra chuyện Khổng Tát Đạo Quân nên chậm trễ thời gian hơn hai năm, sau đó ngây ngốc trong động phủ Phu Nhất Đạo Quân hai ngày, Kỷ Ninh lại cáo từ, hắn lập tức rời khỏi thành Thiên Mộc và xuất phát đi Đông Kỳ Vực.
Một chiếc phi chu màu đen đang phi hành về phía trước, nó chạy đi trong vô tận cương vực, cưỡi thời không truyền tống trận có thể vượt qua chín thành chín khoảng cách, cuối cùng còn lại có thể chậm rãi phi hành, những khoảng cách này nhìn tương đối ngắn nhưng phải bay vài chục năm, thậm chí vài trăm năm.
Phi chu màu đen bay nhanh.
Kỷ Ninh, Đan Bảo, Tô Vưu Cơ đang ngồi trên phi chu uống rượu
- Đông Kỳ Đạo Quân chết? Tại sao Đạo Quân nghịch thiên như thế nói chết cũng chết.
Đan Bảo lắc đầu thổn thức.
- Vượt qua mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ, Đạo Quân cả vô tận cương vực hiện nay cũng sẽ chết hết! Còn hai ba người sống sót đã không tệ lắm.
Tô Vưu Cơ nói ra, muốn sống vượt qua mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ phải trở thành Vĩnh Hằng Đế Quân, nhưng đám Đạo Quân tứ bộ yếu nhất lại có hi vọng trở thành vĩnh hằng càng lớn hơn.
Bởi vì ‘đạo’ của bọn họ là yếu nhất, độ khó khi hợp đạo cũng dễ hơn nhiều.
Sau khi thành Vĩnh Hằng Đế Quân, bọn họ cũng là bia ngắm tốt nhất! Sẽ bị một ít tồn tại Đạo Quân điên cuồng và nghịch thiên chém giết thành tựu uy danh, cho nên Đế Quân nhỏ yếu đều chết, chỉ có chút ít hơi mạnh hoặc là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng mạnh mới có thể sống lâu.
- Mười vạn tám ngàn hỗn độn kỷ đã rất dài rồi, ha ha, những phàm tục kia cả đời cũng chỉ trăm năm, cỏ cây một thu cũng không quá một năm.
Kỷ Ninh cười nói.