Hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có từng đợt gió thổi trên mặt hồ tạo nên tầng tầng gợn sóng.
“Đại Yêu Dực Xà còn cẩn thận hơn so với ta dự đoán, khiêu khích đến như vậy mà nó vẫn một mực ở dưới nước. Thậm chí một đại địch như ta xuất hiện, nó cũng không dám công kích.”
Kỷ Ninh nhăn mày lại
Muốn dẫn Đại Yêu Dực Xà đi ra, thực là rất khó!
Nếu không cũng không đến nỗi khiến cho Kỷ tộc ngũ phủ không có biện pháp khi đối mặt với Dực Xà. Tin tức Kỷ Ninh đột phá trở thành Tiên Thiên sinh linh vẫn còn là bí mật, người biết được tin tức này rất ít. Đại Yêu Dực Xà tự nhiên là vẫn chưa biết. Ở trong mắt Đại Yêu Dực Xà, Kỷ Ninh bất quá chỉ là một thiếu niên có pháp lực rất mạnh. Dù không có uy hiếp gì đối với nó, nhưng Đại Yêu Dực Xà vẫn nhẫn nhịn không ra giết Kỷ Ninh.
“Sao?”
Kỷ Ninh khẽ nhíu mày.
Xa xa trên mặt hồ, mơ hồ thấy được một cái đầu đang lấp ló.
“Đúng rồi Tiểu Yêu.”
Trong tay Kỷ Ninh bỗng xuất hiện một chiếc cung lớn lấy được từ Thiết Mộc Chiêm, tay kia cũng xuất hiện bốn mũi tên, hắn nhanh chóng lắp tên vào bắn.
Chíu! Chíu! Chíu! Chíu!
Bốn mũi tên trong nháy mắt phá không mà đi, tới mức làm cho Thủy Tộc Tiểu Yêu hoảng sợ lặn xuống tránh né. Có lẽ Kỷ Ninh bắn ra tên quá nhanh? Nhất thời làm nổi lên từng trận kêu gào thảm thiết, thậm chí có một con cá lớn từ mặt nước nhảy lên, khi rơi xuống chỉ để lại một mảnh máu tươi trên mặt hồ, lập tức từng nhóm Tiểu Yêu tranh nhau lặn xuống dưới nước.
“Đại Yêu Dực Xà.”
Kỷ Ninh cầm cung lớn trong tay, quát lớn:
“Không nghĩ tới ngươi đường đường là một Đại Yêu, lại bị ta bức cho không dám ra mặt, phải phái ra một ít Tiểu Yêu, thật sự khiến cho ta xem thường ngươi!”
“Kỷ Ninh.”
Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên từ dưới nước truyền lên.
Nhất thời trong lòng Kỷ Ninh liền vui vẻ, Đại yêu Dực Xà cuối cùng đã mở miệng.
“Đừng vội dùng chút thủ đoạn ti tiện kia đùa giỡn với ta, ngươi nghĩ rằng ta không biết đám người phụ thân ngươi đang trốn ở quanh đây?”
Giọng nói trầm thấp lại tiếp tục truyền đến:
“Ngươi mới chỉ là một tên nhóc đạt tới cảnh giới Hậu Thiên, sao lại tự đi tìm cái chết?”
“Ha ha ha, Hậu Thiên?”
Kỷ Ninh liền cười to, nhất thời quanh thân xuất hiện một tầng sáng mông lung, đồng thời hắn tùy ý chỉ một ngón tay xuống mặt nước, một đạo kiếm quang trực tiếp từ ngón tay hắn bắn ra, chui sâu vào mặt nước.
“Trợn to xà nhãn của ngươi mà nhìn cho rõ ràng!”
Oành!
Kiếm quang chui sâu xuống đáy hồ, khiến cho
Rầm!
Vài dặm quanh đây có một bóng đen ló đầu nhìn sang bên này, trong con mắt hắn tràn ngập khiếp sợ.
“Tiên Thiên? Ngươi đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên?”
“Ngươi có dám chiến một trận với ta không!”
Kỷ ninh quát to:
“Nếu ngươi lo lắng có mai phục, thì trong vòng một trăm dặm quanh hồ Dực Xà dù trên mặt hồ hay trên đảo, ngươi cứ tùy tiện chọn địa điểm! Chúng ta sẽ quyết chiến một trận, ngươi có dám hay không?”
Đại Yêu Dực Xà xa xa nhìn về thiếu niên đang đứng trên mặt nước, hắn chần chờ.
Đám người Kỷ Nhất Xuyên cho dù có mai phục thì bọn hắn có năng lực mai phục mấy chỗ?
“Nhân tộc các ngươi vô cùng gian trá. Một thiếu niên như ngươi khi đã trở thành Tiên Thiên sinh linh, Kỷ tộc làm sao chịu để cho ngươi tìm chết? Ngươi tưởng ta là người không biết suy nghĩ sao.”
Trong nháy mắt Đại Yêu Dực Xà lại chìm xuống vào chỗ nước sâu, đồng thời gầm lên giận dữ:
“Có gan thì xuống dưới nước, ta chắc chắn sẽ đại chiến với ngươi một hồi. Trên mặt nước? Ta tuyệt đối sẽ không trúng kế đâu!”
Kỷ Ninh tức giận mắng:
“Nhát như chuột!”
Sưu!
Kỷ Ninh tức giận quay đầu rời đi, rất nhanh liền đi tới hòn đảo trên hồ Dực Xà, hắn trực tiếp nhảy lên đảo.
“Không ngờ hắn nhát gan như vậy.”
Trong nhất thời Kỷ Ninh cũng hết cách, hắn còn không tự đại tới mức trực tiếp xuống dưới nước đại chiến với một con Đại Yêu Thủy Tộc Tiên Thiên viên mãn cấp.
…
Dưới nước.
“Đại vương, Đại vương, thiếu niên họ Kỷ đã lên trên đảo.”
Vài tên Tiểu Yêu lập tức đến bẩm báo.
“Đi lên trên đảo sao?”
Nam tử mặc đồ đen cũng đang cố nén lửa giận trong lòng.
“Phụ vương, hình như Ngân Mang đang ở trên đảo.”
Bỗng nhiên một gã xà yêu lo lắng nói.
“Ngân Mang?”
Nam tử mặc đồ đen nhất thời cả kinh.
Hắn nghĩ tới, kể từ khi Độc Cưu Lĩnh đàm phán cùng Kỷ tộc ngũ phủ, hắn một mực ở dưới đáy hồ, ngay cả sào huyệt của mình ở trên đảo cũng không dám đi lên! Bất quá mấy đứa con của hắn cùng một nhóm Tiểu Yêu thì không có cẩn thận như vậy, vẫn thường xuyên đi lên trên đảo, dù sao thì ở trên đảo mới là sào huyệt chân chính của hắn.
“Có mấy đứa lên trên đó? Mấy đứa con của ta có mấy đứa đang ở trên đảo?”
Nam tử mặc đồ đen gầm lên.
“Hẳn chỉ có mỗi Ngân Mang thôi, bất quá còn mấy trăm Tiểu Yêu khác cũng ở trên đó.”
Tên xà yêu kia liền trả lời.
Nam tử mặc đồ đen nghe vậy thì sắc mặt liền biến đổi lớn:
“Lập tức phái ra Tiểu Yêu đi thông báo, bảo Ngân Mang mau chóng trở về.”
“Dạ.”
…
Kỷ Ninh dù sao cũng là con người, khi đứng trên mặt nước lúc nào cũng phải duy trì trạng thái Thiên Địa Hợp Nhất, trong lúc nhất thời không thể bức Dực Xà lão yêu đi ra. Kỷ Ninh đành phải đi thẳng tới hòn đảo này, tạm thời nghỉ ngơi trong chốc lát.
“Hòn đảo phía trước hẳn chính là sào huyệt của Dực Xà.”
Kỷ Ninh quét mắt nhìn chung quanh một hồi.
“Phía trước hơn một ngàn dặm đều là địa bàn của yêu tộc. Nếu không còn cách nào khiến Dực Xà đi ra, vậy trước hết ta nên nhìn quanh hòn đảo này xem thế nào đã!”
Kỷ Ninh chậm rãi bước đi.
Mỗi một bước đều giống như đạp gió mà đi, lâng lâng như làn khói nhẹ. Hòn đảo này có khuôn viên gần mười dặm, coi như cũng không nhỏ, trên đảo có những hòn núi nhỏ, những con sông con suối nước chảy từ từ.
“Gào!”
Ở phía xa xa có một con cua lớn màu đỏ thẫm đang quơ cái càng lớn, cảnh giác nhìn Kỷ Ninh.
“Tiểu Yêu Thủy Tộc.”
Kỷ Ninh trực tiếp đã vào một tảng đá, tảng đá bay đi đụng thẳng vào thân thể cua yêu, làm cho cua yêu quay cuồng vài vòng rồi ngã xuống không nhúc nhích, đợi cho Kỷ Ninh đi thật xa, lúc này cua yêu mới lật thân lại, nhanh chóng vọt tới bên cạnh hồ nước.
Phía trước nơi này dù sao cũng là hang ổ của Dực Xà, cho dù hiện tại Dực Xà đi vắng, thì vẫn có không ít Thủy Tộc Tiểu đang sinh hoạt trên hòn đảo này. Nhìn thấy Kỷ Ninh đang tiến đến, cả đám yêu thú Thủy Tộc này liền công kích. Một ít yêu thú yếu đuối tùy ý để Kỷ Ninh giáo huấn, một ít yêu thú Hậu Thiên viên mãn chắc chắn Kỷ Ninh cũng sẽ không buông tha.
“Hả?”
Xa xa Kỷ Ninh bỗng nhìn thấy một con Ngân Xà thật lớn trong hang, bên cạnh Ngân Xà còn có một số Tiểu Yêu Thủy Tộc.
Mấy tên Tiểu Yêu này, mỗi tên hình thể đều không nhỏ.
Sợ rằng đều là Hậu Thiên viên mãn.
“Vù!”
Kỷ Ninh vừa cất bước, trong nháy mắt liền lùi lại phía sau.
“Đi nhanh lên.”
“Đi.”
“Thiếu niên nhân loại kia là Tiên Thiên sinh linh.”
Lúc này trong nhóm có một Tiểu Yêu Hậu Thiên viên mãn gầm nhẹ, lập tức không con nào hướng tới Kỷ Ninh công kích nữa. Bọn chúng đều nhanh chóng nhằm về phía hồ nước xa xa mà phi xuống.
Trong tay Kỷ Ninh lại xuất hiện một chiếc cung lớn cùng bốn mũi tên, hắn trực tiếp lắp tên vào bắn.
Bốn mũi tên bắn liên tục, lại là bốn mũi tên!
Vèo! Vèo! Vèo! Từng đợt tên bắn ra…
Chỉ trong nháy mắt hơn mười con Tiểu Yêu Thủy Tộc Hậu Thiên viên mãn bị bắn chết, ngược lại chỉ có một ít Tiểu Yêu yếu nhược là có thể chạy trốn được mà thôi.
“Kỷ Ninh, ngươi dám giết chết một đứa con của ta, ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi!”
Giọng nói phẫn nộ trầm thấp từ sâu dưới đáy hồ truyền lên, Kỷ Ninh đang chuẩn bị đi vào sào huyệt của Dực Xà liền kinh ngạc.
“Lại giết một đứa con? Lão yêu này rốt cuộc có bao nhiêu đứa con đây?”
Kỷ Ninh nghi hặc quét mắt nhìn chung quanh, bên cạnh những yêu quái Hậu Thiên viên mãn bị mình giết chết thì yêu quái Thủy Tộc dạng rắn có tới ba loại, vậy tên nào là con của hắn? Kỷ Ninh cũng không biết, lão yêu Dực Xà vốn có tới chín mươi hai đứa con, nhưng khi chúng nó trưởng thành nếu không bị yêu thú ăn thì lại bị con người giết chết, nên chỉ còn xót lại mười sáu tên.
Bây giờ lại bị Kỷ Ninh giết mất hai đứa.
Bất quá đối với Dực Xà Đại Yêu mà nói… Tối trọng yếu vẫn là những đứa có huyết mạch Thần Ma Xích Mang Đại Xà.
“Lão yêu Dực Xà, ngươi cũng chỉ biết ở ngoài nói suông thôi sao, nếu trong huyệt động này còn có đứa con nào của ngươi, một khi ta đi vào là ta sẽ giết chết hết.”
Kỷ Ninh sau khi hô lớn, liền trực tiếp đi vào huyệt động.
…
Huyệt động này là nơi Dực Xà sinh sống đã hơn ngàn năm, là một dãy hang động sâu thẳm ngoằn ngoèo.
Kỷ Ninh cầm Bắc Minh kiếm trong tay đi vào.
Ở trong huyệt động, Kỷ Ninh liên tục phải chạm trán với đám yêu thú Thủy Tộc. Bọn chúng hoặc là hung ác, hoặc là quỷ dị, vừa thấy thiếu niên nhân tộc thì như thấy được thức ăn ngon. Mỗi con Tiểu Yêu này đều bị Kỷ Ninh tùy tiện dánh bay… Bất kể là bị đánh chết hay là bị ngất Kỷ Ninh đều mặc kệ.
Có một ít yêu thú Thủy Tộc Hậu Thiên viên mãn, thì bị Kỷ Ninh giết thẳng tay.
“Huyệt động này đúng là sâu thẳm khó dò.”
Kỷ Ninh đi dọc theo huyệt động, không ngừng xâm nhập sâu vào bên trong. Bỗng nhiên trong huyệt động bất ngờ xuất hiện bóng dáng mông lung thật lớn của một con thú, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của của một con gấu lớn. Hư ảnh đầu đại hùng(gấu lớn) mở cái miệng rộng của mình, hướng tới Kỷ Ninh cắn.
Sắc mặt Kỷ Ninh nhanh chóng biến đổi..
Đồng thời hắn cũng phát hiện mình căn bản không thể di chuyển được, không thể đi lên mà cũng không có cách nào lùi về.
“Đây là, đây là… Di tích!”
Trong nháy mắt trong đầu Kỷ Ninh liền hiện ra dòng chứ này.
Tại vùng đất không giới hạn, từ thời đại chiến Thần Ma cho tới nay, qua vô vàn năm tháng không biết bao nhiêu cường giả đã tồn tại. Di tích Tiên Phủ, di tích Thần Ma xuất hiện không biết là bao nhiêu cái. Dân số nhân tộc đông đúc, trải dài cả vùng lục địa này, thường xuyên có kẻ ngẫu nhiên tìm được di tích Thần Ma từ thời viễn cổ, nhờ đó có được một chút ưu đãi để sau đó quật khởi.
Nhưng cũng có hơn một nửa là chết trong di tích Tiên Phủ, Thần Ma. Chỉ riêng những thư tịch Kỷ Ninh từng xem qua ghi lại, đã thấy có không ít cao thủ nổi danh vì truy tìm di tích viễn cổ mà mất đi tính mạng.
“Ta như vậy mà cũng gặp được di tích. Còn sống! Nhất định ta phải còn sống mà đi ra, nhất định phải như thế!”
Trong lòng Kỷ Ninh vô cùng khát vọng. Hắn hiểu được việc đối mặt với di tích viễn cổ là việc vô cùng… Hắn biết một ít di tích Thần Ma viễn cổ, cho dù hắn có là Tiên Thiên thì cũng không có năng lực kháng cự, chỉ có thể thuận theo, về sau nghĩ biện pháp mà trốn đi.
Cái bóng con gấu lớn trực tiếp nuốt Kỷ Ninh vào bụng.
Bóng tan biến.
Kỷ Ninh cũng như vậy mà biến mất.
Hang động lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.