Kỷ Ninh chớp mắt nhìn hướng Bạch Dung bên cạnh:
- Bạch Dung, ngươi nói cơ quan cấm chế nhiều đâu?
Qua thời gian một chén trà rồi mà không đụng phải nguy hiểm gì.
Bạch Dung lúng túng nói:
- A, cái này... có lẽ Tây Tư tộc đã chết hết, không ai khống chết những cơ quan cấm chế này nên thiếu nhiều.
Kỷ Ninh nhìn bộ dạng của Bạch Dung, xì cười:
- Ha, được rồi, chúng ta đi tiếp đi.
Hai người tiếp tục nhàn nhã đi trong đường lửa đến gần chỗ Phi Tuyết Thành Chủ.
Đường hầm lửa uốn lượn khúc khuỷu, dài ức dặm. Các đường lửa này là ác mộng của tu hành giả thời chiến tranh thượng cổ, nhưng giờ bị phá hỏng, không có chủ nhân khống chế nên cơ quan cấm chế ít hơn nhiều.
Lửa dưới chân Kỷ Ninh, Bạch Dung bỗng hình thành cái đầu lửa to trăm trượng. Đầu lửa há mồm máu to táp hướng Kỷ Ninh, Bạch Dung.
Bạch Dung hộ vệ giơ chân to lông lá trắng đạp mạnh xuống:
- Nứt!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chân phải lông lá mang theo sức mạnh to lớn không tưởng giẫm xuống, lửa bên dưới tắt ngầm, đầu lửa tan biến.
Kỷ Ninh thấy thế cười nói:
- Rốt cuộc gặp chút cấm chế cơ quan, đây là chỗ thứ nhất đi?
Giọng Bạch Dung hộ vệ ồm ồm nói:
- Chủ nhân yên tâm, những cấm chế cơ quan này cứ giao hết cho ta.
Kỷ Ninh cười nói:
- Ha ha, đương nhiên ta rất yên tâm.
Kỷ Ninh thầm cảm khái hèn gì ngày xưa cao tầng Tây Tư tộc địa vị siêu cao đó có một khôi lỗi như vậy làm hộ vệ.
Bạch Dung hộ vệ bàn về thực lực cỡ đỉnh Thánh Thành Chi Chủ, nhưng mạnh như Kỷ Ninh dốc hết sức đánh với nó cũng không thể chiếm chút ưu thế nào. Cái này chưa phải là gì, nó giỏi nhất là hộ vệ! Nó có lực lượng hùng hậu sánh bằng cấp Chúa Tể. Đây là lý do tại sao Kỷ Ninh dốc hết sức thi triển Thiên Băng thức cũng không chiếm được tí xíu ưu thế.
Ngoài chí cương ra nó có thể chí nhu, giống như nhiễu chỉ nhu điên cuồng quấn kẻ địch, Chúa Tể cũng sẽ bị bám giữ chặt chẽ. Nó che trước mặt chủ nhân, ngăn cản hết thảy nguy hiểm thay chủ nhân. Nên biết dù là Chúa Tể tự mình ra tay chưa chắc bảo vệ người tốt bằng khôi lỗi hộ vệ này.
Kỷ Ninh, Bạch Dung hộ vệ đi đường, hễ gặp cấm chế cơ quan là Bạch Dung hộ vệ sẽ dùng tư thái dũng mãnh tuyệt đối ngăn cản hết thảy. Uy lực những cấm chế cơ quan không quá lớn, chưa đủ trình độ buộc Bạch Dung hộ vệ thi triển hình thái chí nhu.
Xoẹt!
Vô số ngọn lửa dưới chân, xung quanh Kỷ Ninh bỗng xoay tròn, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng đều có lửa tụ tập xoay tít tựa như lồng giam lửa nhốt hai người lại. Những ngọn lửa xoay tròn hình thành phù văn kỳ dị, lực lượng đáng sợ đang tích súc.
Kỷ Ninh biến sắc mặt, nhiều lần trải qua nguy hiểm lần đầu tiên hắn cảm giác hơi e dè.
Keng!
Kỷ Ninh rút thần kiếm ra khỏi vỏ sau lưng, hai tay nắm hai thanh thần kiếm.
Bạch Dung hộ vệ rống to:
- Chủ nhân, giao cho ta!
Đôi tay to lông lá vô cùng đập bốn phương tám hướng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tựa như sóng vỗ bờ, bàn tay to dốc hết sức vỗ, mỗi chưởng mạnh hơn Kỷ Ninh hết sức thi triển Thiên Băng thức một chút. Trong phút chốc bốn phương tám hướng đã đầy hơn mười chưởng, lồng lửa đã khép kín bắt đầu nứt nẻ li ti rồi nổ cái bùm tán loạn.
Bạch Dung hộ vệ thu tay về đứng thẳng, vẫn là bộ dạng chân chất.
Kỷ Ninh càng hân hoan hơn:
- Rất bá đạo!
Lúc trước Thanh Thạch Đạo Nhân trao đổi pháp môn Chung Cực Kiếm Đạo với hắn từng nói khôi lỗi hộ vệ này rất hiếm thấy, đáng giá Chí Tôn hơi chú ý.
Kỷ Ninh thầm nghĩ:
- Muốn cứu Cửu Trần e rằng phải dựa vào Bạch Dung, vì đối diện nguy hiểm nó có sức chống cự giỏi hơn ta nhiều.
Đi qua các con đường lửa đi đến đường lửa khác, Kỷ Ninh dần đến gần Phi Tuyết Thành Chủ.
Chớp mắt đã đi sáu ngày.
Biểu tình của Kỷ Ninh trở nên nghiêm túc:
- Sắp đến rồi.
Tuy Kỷ Ninh có ưu thế thực lực tuyệt đối, nhưng Phi Tuyết Thành Chủ dám bất chấp mạng sống đi vào Dao Hỏa cảnh thì biết quyết tâm của gã. Đối diện đối thủ điên cuồng như vậy Kỷ Ninh không dám lơ là.
Kỷ Ninh vừa đi vừa quan sát kỹ, chợt con ngươi co rút:
- Ở đó!
Kỷ Ninh đã thấy phía xa mấy ức dặm, một nam nhân nhỏ gầy tóc bạc lông mày trắng ngồi khoanh chân trong hư không nhỏ xíu phía sau lửa cháy hừng hực. Đôi mắt xanh đó đang nhìn Kỷ Ninh.
Tuy bị lửa ngăn trở, còn một số chướng ngại khác, nhưng đẳng cấp như bọn họ khó bị vạn vật cản tầm mắt. Lúc trước khoảng cách quá xa, có nhiều cấm chế cơ quan ảnh hưởng, giờ chỉ trong khoảng cách mấy ức dặm bọn họ đã có thể nhìn đến đối phương.
Kỷ Ninh bước đi, thì thầm:
- Phi Tuyết.
Một giọng nói khàn khàn run rẩy quanh quẩn trong không gian quanh Kỷ Ninh:
- Thật là khiến ta khâm phục. Chỉ vì một bằng hữu tốt mà mạo hiểm đến Ngu Tinh Hải, còn xông vào Dao Hỏa cảnh này. Bắc Minh Đạo Quân, thực lực của ngươi khiến ta khâm phục, hiện tại lá gan của ngươi cũng làm ta phục.
Kỷ Ninh đáp lại:
- Ta cũng rất phục ngươi, dù gì là một Vĩnh Hằng Đế Quân vậy mà bất chấp nguy hiểm đi vào tuyệt địa. Nếu ta không đến, có lẽ ngươi sẽ cùng Cửu Trần chết trong này. Đồng quy vu tận với một Đạo Quân, sự điên cuồng của ngươi khiến ta nhìn với cặp mắt khác.
Đi vào Dao Hỏa cảnh dễ, ra ngoài khó.
Năm xưa Tây Tư tộc khiến các tu hành giả dễ dàng tiến vào, về sau giết vô số tu hành giả. Nên Phi Tuyết Thành Chủ dù sống đi vào nhưng muốn bình an đi ra thì khó khăn gấp trăm lần, ngàn lần, vì không thể đi dọc theo đường cũ trở về.
Phi Tuyết Thành Chủ cười khẩy nói:
- Đồng quy vu tận? Ngươi cũng quá coi thường ta.
Phi Tuyết Thành Chủ có vực giới phi chu, năng lực giữ mạng mạnh hơn Thánh Thành Chi Chủ khác nhiều.
Kỷ Ninh bước đi tiếp, mỉm cười nói:
- Ngươi dụ ta đến đây là muốn tính kế ta? Bản thân ngươi không có đủ thực lực, chắc nhờ vào một số cấm chế cơ quan đáng sợ trong Dao Hỏa cảnh phải không? Ta đoán xung quanh ngươi chắc có cấm chế cơ quan cực kỳ đáng sợ.
Phi Tuyết Thành Chủ cuồng cười nói:
- Đúng vậy! Có cấm chế cơ quan cực kỳ đáng sợ ở mười chỗ, trăm chỗ. Nên ngươi mau chạy xa chút đi, càng đến gần ta thì chết càng nhanh!
Hai người cách thật xa đối thoại với nhau.
Trong bụng Phi Tuyết Thành Chủ có nhiều toan tính nhằm vào Kỷ Ninh.
Phi Tuyết Thành Chủ thầm mong chờ:
- Đến đi đến đi, mau đến đi, tới gần hơn chút.
Phi Tuyết Thành Chủ tin tưởng hạng người kiêu ngạo như Bắc Minh Đạo Quân không thể nào chưa gặp nguy hiểm đã bỏ chạy.
Phi Tuyết Thành Chủ có toan tính của mình, Kỷ Ninh cũng có ý tưởng riêng.