Mục lục
Mãng Hoang Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại hội Tiên Duyên kết thúc.


Đám Chân Tiên, Thiên Thần cũng bắt đầu rời khỏi Thiên Mang Điện.


“Khó lắm mới được ra ngoài một chuyến, vậy mà đã phải về rồi.” Phúc Hải thiên thần há miệng ra, toàn bộ thức ăn trên cái bàn dài bay thẳng vào miệng hắn, xong rồi hắn vỗ vỗ bụng nói. “Hạ Mang, Đông Hoa, các vị, ta đưa tiểu sư đệ về trước đây.”


Nói xong, hắn lập tức kéo tay Lạp Tháp chân nhân đi.


Vù!


Hắn điều khiển mây mù bay vào hư không, biến mất không thấy đâu.


“Đồ nhi, phải đi rồi.” Lã Động Tân nhìn về phía Dư Vi đang ngồi cạnh Kỷ Ninh ở xa xa.


Dư Vi đang nói chuyện với Kỷ Ninh, nghe thấy tiếng thúc giục của Lã Động Tân thì lại càng không đành lòng, ôm chặt vào người Kỷ Ninh.


Kỷ Ninh cũng ôm lấy Dư Vi. Hắn có thể cảm nhận được nội tâm của Dư Vi. Đây là một người con gái trong nóng ngoài lạnh. Sau khi trở thành đạo lữ, hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp trong lòng của Dư Vi.


“Chờ ta.” Dư Vi nói khẽ.


Kỷ Ninh dán mặt vào mặt Dư Vi, cảm nhận hơi ấm từ da thịt nàng, khẽ nói: “ Nhất định sẽ chờ nàng, ta thề.”


“Không cần thề.” Dư Vi buông Kỷ Ninh ra, trong mắt ngấn lệ. “Ta tin chàng”


Dư Vi lập tức quay người đi tới chỗ Lã Động Tân.


“Đã để sư phụ phải đợi lâu rồi.” Dư Vi nói.


“Si nhi, si nhi.” Lã Động Tân lắc đầu thở dài. Lúc này dưới chân hai người xuất hiện mây mù rồi nhanh chóng bay lên trời cao.


Kỷ Ninh ngẩng đầu lên nhìn.


Trên mây mù, Dư Vi cũng cúi đầu xuống nhìn. Hai người cùng nhìn nhau nhưng mây mù vẫn nhanh chóng biến mất.


Lần này chia xa…sau này gặp lại không biết thế nào.


“Dư Vi mới thật sự là thích hợp nhất với Kỷ Ninh.” Cửu Liên nhìn ánh mắt chia xa của hai người Dư Vi và Kỷ Ninh thì cảm thấy không đành lòng. “Cảm tình của bọn họ còn sâu đậm hơn cả lúc đầu ta với Kỷ Ninh. Trái tim của ta chưa bao giờ gần kề Kỷ Ninh như vậy.”


“Đi thôi.”


“Ta cũng đi thôi.”


Bồ tát Đại Thế Chí, Bắc Địa tiên ông cùng một đám liên tiếp rời đi.


“Mộc truyền sư đệ theo ta tới chỗ sư tôn.” Hoàng đế Đại Hạ dẫn Mộc Truyền chân nhân rời đi.


Nhất thời, gần ngàn Thiên Tiên cũng dần người rời đi. Kỷ Ninh và Uất Trì Tích Nguyệt cũng theo Diên Vương rời đi. Cửu Liên theo Đông Duyên lão tổ rời đi.


Sau hiệu lệnh của Kỳ Vương, người từ ba ngàn sáu trăm quận. biển bốn phương cũng tự động rời đi.


Kỷ Ninh còn quay về đội ngũ quận An Thiền.


“Kỷ Ninh.”


“Kỷ Ninh! Người đứng đầu đại hội Tiên Duyên!”


“ Bắc Minh chân nhân!” Đội ngũ quận An Thiền phát hiện ra Kỷ Ninh từ trên trời bay tới thì lập tức hoan hô reo hò. Bọn họ không hề biết tới việc ‘ Đạo tổ thu đệ tử’, chỉ biết tới việc Kỷ Ninh là người đứng đầu đại hội Tiên Duyên lần này! Đây là vinh quang vô cùng, là niềm vinh hạnh của cả quận An Thiền.


“Chủ nhân.” Tiểu Thanh hóa thành đường sáng bay về phía Kỷ Ninh rồi quấn trên tay hắn.


“Ninh nhi.” Bạch Thủy Trạch cũng bay tới cạnh Kỷ Ninh.


“Tiểu Thanh, Bạch thúc.” Kỷ Ninh cũng tạm thời bớt đi phần nào thương nhớ với Dư Vi, cảm nhận thấy ấm áp hơn nhiều. Ít nhất thì vẫn có tiểu Thanh và Bạch thúc đi bên mình.


“Kỷ Ninh sư huynh, huynh trâu bò quá thể.” Mộc Tử Sóc kích động hô lên. “Đứng đầu đại hội Tiên Duyên, đúng đầu đó! Cả thế giới Đại Hạ có ba ngàn sáu trăm quận và vô số đảo ở biển bốn phương…Vậy mà huynh mới tu luyện ba mươi nam đã có thể giành giải thứ nhất. Huynh thật quá lợi hại. Ta thật sự bội phục sư huynh!”


“Chúc mừng sư đệ Kỷ Ninh.” Đám người Thương Giang chân nhân cũng đi tới.


“Kỷ Ninh.” Bắc Sơn Bách Vi cũng đi tới với vẻ mặt vui mừng, đấm vào ngực Kỷ Ninh một nhát. “Cừ thật, lúc trước ta còn cản ngươi không cho tới đại hội Tiên Duyên, xem ra ta đã quá coi thường ngươi. Ngươi chẳng những lợi hại mà còn giành được ngôi vị đứng đầu đại hội Tiên Duyên. Ngươi bây giờ thật sự là người nổi tiếng khắp quận An Thiền, thậm chí là nổi tiếng khắp vương triểu Đại Hạ.”


Kỷ Ninh chỉ cười.


Nếu lần đại hội Tiên Duyên này bình thường như bao lần khác thì đúng là đáng để mình vui mừng.


Nhưng lần đại hội này lại có việc Đạo tổ thu đệ tử. Còn như cái tiếng ‘ đứng đầu đại hội Tiên Duyên’ thì lại như cái hư danh chẳng còn quan trọng lắm nữa. Đáng tiếc là mình không thể bái làm môn hạ của Đạo tổ.


“Kỷ Ninh à, Bắc Hạch Học cung ta lần này nở mày nở mặt rồi.” Ngũ Phong tiên nhân vui mừng nói. “Ngươi cùng tiểu lôi thôi vào vòng sáu người, thậm chí lại còn giành hạng đầu. Ha ha ha…Hắc Bạch Học cung ta phải ghi lại chuyện này thật kỹ. Cho dù trăm vạn năm sau thậm chí trăm triệu năm sau thì một ngày này đều sẽ được hậu bối ở Hắc Bạch Học cung biết tới. Đây chính là vinh quang của Hắc Bạch Học cung ta.”


“Đại sư huynh đâu?”


“Lạp Tháp sư huynh đâu?”


“Còn cả sư tỷ Dư Vi, sư tỷ Dư Vi đâu rồi?” Mỗi người đều hỏi.


Kỷ Ninh truyền âm cho Ngũ Phong tiên nhân: “Đại sư huynh đã được Đạo tổ Huyền Vũ Đại Đế thu làm đệ tử. Dư Vi cũng được Thuần Dương Chân Tiên Lã Động Tân thu làm đệ tử. Cả hai đều đã được đưa đi khỏi thế giới này rồi.”


“Cái gì?” Ngũ Phong tiên nhân kinh hãi.


Huyền Vũ Đại Đế?


Lã Động Tân?


Dù sao ông ta cũng là Tán tiên sống lâu nhất ở Hắc Bạch Học cung nên cũng gặp qua khá nhiều Thiên Tiên, coi như cũng có chút hiểu biết về tam giới nên cũng biết ‘ đệ tử Đạo tổ’ là thế nào. Mà Lã Động Tân thu Dư Vi làm đồ đệ cũng là một việc lớn của Hắc Bạch Học cung.


“Ta biết rồi, ngươi nhất thiết không được nói ra ngoài.” Ngũ Phong tiên nhân nói.


“Được.” Kỷ Ninh gật đầu.


“Vậy còn ngươi?” Ngũ Phong tiên nhân truyền âm hỏi.


“Hẳn là ta sẽ bái làm môn hạ của một vị Thuần Dương chân tiên.” Kỷ Ninh nói.


“Hoàng đế Đại Hạ cho ta ba ngày ở vương đô chờ tin tức.”


Sau khi đại hội Tiên Duyên kết thúc, từng Chân Tiên, Thiên Thần đi hết


“Vù…” Trên không trung vương đô Đại Hạ, một khoảng hư không bị xé rách ra tạo thành một lối đi.


Một thanh niên tóc bù xù mặc áo bào trắng bước qua lối đi, quan sát xuống phía dưới. Ánh mắt của hắn xuyên qua cả không gian nên có thể thấy rõ được cả vương đô Đại Hạ rộng lớn.


“Đại Hạ?” Thanh niên mặc áo bào trắng gật đầu nhẹ rồi lại xuyên qua hư không đáp xuống vương đô Đại Hạ.
Hắn nhàn nhã bước đi.


Không bao lâu sau đã tới phủ Diên Vương.


“Sư đệ.” Ở ngoài cổng chính phủ Diên Vương, Kỷ Ninh đang ôm chầm lấy Mộc Tử Sóc rồi buông ra, trịnh trọng nói. “Ta và sư tỷ Dư Vi của ngươi đều sẽ bài làm môn hạ của Thuần Dương chân tiên, một khi hoàng đế Đại Hạ tới báo là ta sẽ phải nhanh chóng rời khỏi thế giới Đại Hạ này. Chuyến này đi sợ rằng phải vài chục, vài trăm năm nữa mới gặp lai. Huynh đệ của ta, chúng ta hẹn gặp lại sau.”


Trong đám đồng môn sư huynh đệ, Kỷ Ninh có cảm tình sâu nhất với Mộc Tử Sóc.


Đó thật sự là huynh đệ sống chết có nhau.


“Sư huynh, huynh đi theo Thuần Dương chân tiên là để độ kiếp thành Thiên Tiên. Đó là chuyện tốt.” Đôi mắt của Mộc Tử Sóc hơi đỏ lên. “Có điều, ta thật sự không nỡ rời xa sư huynh.”


“Ha ha ha, huynh đệ chúng ta có thể gặp lại nữa cơ mà.” Kỷ Ninh nói.


“Mặc dù huynh theo Thuần Dương chân tiên nhưng đừng có kiêu ngạo. Mộc Tử Sóc ta cũng tu luyện. Đừng để sau này người đứng đầu đại hội Tiên Duyên lại không bằng Mộc Tử Sóc ta đấy nhé. Ha ha ha, vậy lại trở thành trò hề đấy.” Mộc Tử Sóc cười nói.


Kỷ Ninh cũng cười.


“Tốt lắm. Không phải tiễn nữa ! Tới khi nào quay lại thế giới Đại Hạ thì nhất định phải tìm ta đấy.” Mộc Tử Sóc nói.


“Nhất định, nhất định sẽ tìm ngươi.” Kỷ Ninh gật đầu.


“Ừ” Mộc Tử Sóc quay đầu, điều khiển một con Thanh Long xé gió rời đi. Ngoài hắn ra, Kỷ Ninh cũng đã từ biệt hết đồng môn từ ngoài thành rồi. Chỉ có Mộc Tử Sóc có cảm tình sâu đậm nhất là Kỷ Ninh dẫn tới phủ Diên Vương.


Nhìn thầy sư đệ điều khiển Thanh Long rời đi, Kỷ Ninh dõi theo hồi lâu rồi mới xoay người dẫn tiểu Thanh và Bạch Thủy Trạch vào phủ Diên Vương.


“Ô!”


Thanh niên tóc dài áo trắng vẫn đứng ở xa xa lặng yên gật gù đắc ý. “Xem ra Kỷ Ninh là người trọng tình nghĩa. Không tệ không tệ.”


Nói xong hắn liền nhẹ nhàng đi vào phủ Diên Vương.


Ở cửa chính phủ Diên Vương có thủ vệ bảo vệ nghiêm ngặt. Nhưng thanh niên tóc dài áo bào trắng đi nhàn nhã vào như chưa từng xuất hiện.


“Trận pháp cấm chế ở vương phủ này chỉ có vài cái ở cửa. Diên Vương này mới trở thành Thiên Tiên nên thực lực vẫn không nhiều lắm.” Thanh niên tóc dài áo bào trắng đi tới, dọc đường các thị nữ đều đi qua như chưa từng thấy.


Hắn như là hư vô, không hề tồn tại.


Ở phía trong cửa vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt.


Lại thêm cả trận pháp cấm chế, không kém gì một môn phái lớn. Theo lý thuyết thì người khác mà đi vào là chủ nhân vương phủ ‘Diên Vương’ có thể phát hiện ra ngay.


Nhưng thanh niên áo bào trắng thì lại cứ thế đi thẳng vào mà không ai phát hiện ra.


“Vù vù vù…” Giữa sông có một tòa tiên phủ.


Đây chính là chỗ ở của Kỷ Ninh.


“Kỷ Ninh kia mới chỉ là Vạn Tượng chân nhân mà khả năng bưng bít cũng khá tốt rồi.” Thanh niên tóc dài áo bào trắng đi tới trước của Tiên phủ rồi lập tức tiến vào trong. Toàn bộ cấm chế trong Tiên phủ đều không hề bị kích hoạt. Trong Tiên phủ, Kỷ Ninh vừa quay về là đã lặng yên ngồi trong đình. Trong lòng Kỷ Ninh lại có thêm vướng bận khi Dư Vi đã theo sư phụ Lã Động Tân rời đi.


“Kỷ Ninh, có người vào đây, tiến vào trong Tiên phủ này rồi.” Giọng nói của con gấu lớn lông vàng vang lên trong đầu Kỷ Ninh.


“Đã vào Tiên phủ rồi sao? Sao chủ nhân Tiên phủ là ta lại không hề hay biết?” Kỷ Ninh biến đổi sắc mặt.


“Rất mạnh. Ta chỉ cảm nhận được mơ hồ chứ không hề điều tra ra hắn.” Con gấu lông vàng nói: “Người này có thực lực rất mạnh. Hẳn là phải cỡ Chân Tiên Thiên Thần. Tiên phủ này chỉ là pháp bảo động phủ bình thường, mà của Tiên phủ lại luôn mở ra nên làm sao có thể phát hiện tồn tại như thế đây?”


Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.


Chân Tiên Thiên Thần? Đây chính là tồn tại ngang tầm với hoàng đế Đại Hạ. Cho dù là ở tam giới thì những tồn tại thế này cũng rất hiếm gặp. Đó chính là những kẻ mạnh mẽ ở tam giới.


“Được danh hiệu đứng đầu đại hội Tiên Duyên, ngươi không hô bằng gọi hữu tới chúc mừng mà lại ngồi uống rượu giải sầu một mình ở đây sao? Thật là lạ kỳ, lạ kỳ.” Chợt một giọng nói nhẹ nhàng vang lên . Một thanh niên tóc dài áo trắng đi vào trong sâ.


“Có bạn từ phương xa tới, không phải kinh sợ.” Thanh niên tóc dài áo bào trắng mỉm cười. “Tiểu hữu Kỷ Ninh.Ta tới chỗ này là phải đi đường sá xa xôi mới tới được. Vậy mà không mời được ta chén rượu hay sao?”


“Tiền bối, mời.”


Kỷ Ninh vung tay lên, trước mặt xuất hiện một cái bàn đầy quả tiên, rượu tiên.


“Tuy chỗ rượu quả này hơi tồi, nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng nuốt được.” Thanh niên tóc dài áo bào trắng cất bước lên, lập tức ngồi đối diện với Kỷ Ninh, cầm bầu rượu lên uống hai ngụm.


“ Không biết tiền bối tới gặp vãn bối có chuyện gì?” Kỷ Ninh thấp thỏm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK