Mục lục
Mãng Hoang Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín ngày mau chóng trôi qua…


Trong điện chủ Thiên Mang điện có hơn vạn Thiên Tiên khoanh chân ngồi, xung quanh bọn họ là huyết sắc phù văn lơ lửng. Hầu hết phù văn bao quanh người Kỷ Ninh đều mang theo chiến ý kinh người nhưng vẫn có cảm giác thiếu sót gì đó, phù văn không ngừng xoay tròn.


Cuối cùng, trước người Kỷ Ninh ngưng tụ ra một quả phù văn, huyết sắc phù văn xung quanh trở thành chỉnh thể, chiến ý trong đó tăng vọt.


“Cuối cùng đã xong.” Kỷ Ninh mở mắt nhìn phù văn đang lơ lửng xung quanh. “Hình Thiên Trận này quả thật huyền diệu! Hao phí mất của ta chín ngày mới nắm bắt được nhưng thành quả thu được cũng không nhỏ. Trận pháp này quả nhiên thích hợp nhất cho tấn công, không hổ là trận pháp do Thượng Cổ Chiến Thần danh xưng Hình Thiên Chân Thần sáng tạo ra.”


Hình Thiên được gọi là Thượng Cổ Chiến Thần. Trong chiến đấu mà đột phá thành Chân Thần, lại bị chặt mất đầu, hắn liền dùng hai vú làm mắt, dùng rốn làm miệng tiếp tục chiến đấu, từ đó có thể thấy được chiến ý điên cuồng ra sao.


“Hả?” Kỷ Ninh nhìn quanh thấy Điện Tài tiên nhân và Dư Vi vẫn còn đang nhắm mắt tìm hiểu trận pháp nhưng Thông Hợp Thiên Tiên thì không thấy ngồi đó nữa.


“Thông Hợp hắn đã học xong rồi?”


Kỷ Ninh đứng dậy, trong Thiên Mang điện vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đang chú tâm tìm hiểu trận pháp, còn Hạ Hoàng và ngũ đại Chân Thần đã lui ra từ trước.


Kỷ Ninh bước ra ngoài đại điện liền thấy một đám Thiên Tiên đang chuyện trò vui vẻ. Số lượng Thiên Tiên khoảng chừng hơn sáu mươi người, cũng như hắn chắc đều đã học xong.


Hình Thiên trận tuy cao siêu nhưng bọn họ đều có cảnh giới và ngộ tính cực cao, tất nhiên là học được. Một số người có nghiên cứu sâu về trận pháp còn học rất nhanh.


“Bắc Minh đạo hữu!”


“Bắc Minh đạo hữu đã học xong rồi?”


“Chúng ta đã sống qua hàng tỉ năm tháng mới học được nhanh như vậy, đủ thấy Bắc Minh đạo hữu ngộ tính thật kinh người.” Các Thiên Tiên quanh đó đều hướng hắn cười nói.


Kỷ Ninh cũng mỉm cười. Dù sao đây cũng là hơn sáu mươi Thiên Tiên trong số những tinh anh của trận chiến này, một số còn có thực lực ngang với Thông Hợp Thiên Tiên.


“Kỷ Ninh!” Thông Hợp Thiên Tiên hướng hắn đi tới. “Ta vừa học xong không được bao lâu, ngươi chỉ học xong sau ta có một chút. Lần tranh vị trí tướng lĩnh này ngươi chính là đại địch của ta rồi đó.”


“Thông Hợp đạo hữu quá khen!” Kỷ Ninh cười lắc đầu. “Đại Hạ thế giới ngọa hổ tàng long. Muốn ở trong vạn Thiên Tiên mà xếp trong chín hạng đầu đâu phải chuyện dễ dàng. Phải rồi, ta còn có việc phải đi gặp Hạ Hoàng đã.”


“Ngươi đi đi.” Thông Hợp Thiên Tiên gật đầu.


Kỷ Ninh hướng về một chiếc bàn, nói vài câu với một tên phục vụ.


“Bắc Minh tiên nhân xin đợi một lát, ta sẽ đi bẩm báo với Hạ Hoàng.” Nói xong tên phục vụ nhanh chóng rời đi.


Trong Thiên điện, Hạ Hoàng ngồi trước một sa bàn, trên đó để toàn bộ địa đồ của thế giới Đại Hạ. Trong lúc Hạ Hoàng đang chăm chú quan sát thì Kỷ Ninh bước vào.


“Đến rồi sao.” Hạ Hoàng ngẩng đầu lên.


“Bái kiến bệ hạ.” Kỷ Ninh khom người hành lễ.


“Ngươi xin gặp riêng ta nên không cần đa lễ.” Hạ Hoàng mỉm cười, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”


“Kỷ Ninh có việc muốn cầu bệ hạ.”


“Nói đi.”


Kỷ Ninh liền nói: Kỷ Ninh biết, lần đại hạo kiếp này tất cả Thiên Tiên và Tán Tiên đều phải tham chiến. Bất quá, xin bệ hạ gia ân để cho đạo lữ Dư Vi của ta không cần phải tham chiến.”


“Không phải tham chiến? Cái này…” Hạ Hoàng hơi nhíu mày hỏi, “Vì sao?”


“Đạo lữ của ta đang mang bầu,” Kỷ Ninh giải thích, “trong lúc chiến đấu nếu gặp phải công kích mạnh mẽ của Thiên Tiên khác, tuy thân thể có thể khôi phục nhưng thai nhi sợ rằng sẽ bị ảnh hưởng.”


Hạ Hoàng nghe vậy liền nở nụ cười. “Thì ra Hỏa Hồng Tiên Tử đang mang bầu, chuyện này sao ngươi không sớm nói với ta.”


“Số người biết chuyện đạo lữ của ta mang bầu rất ít.” Kỷ Ninh không muốn gióng trống khua chiêng về chuyện này, chỉ có một ít người thân gần gũi mới biết mà thôi. Một phần cũng vì sau khi Nguyên Thần thứ hai độ kiếp, sư phó Bồ Đề đã nhắc nhở Kỷ Ninh phải cẩn thận, chỉ cần nói cho người khác thì rất có thể Vô Gian Môn sẽ biết.


Bản thân Kỷ Ninh cũng lo lắng, chuyện Dư Vi mang bầu chắc Vô Gian Môn cũng đã biết nên hắn càng phải cẩn thận hơn.


“Ngươi yên tâm, nàng đã có mang ta tất nhiên sẽ không để nàng phải ra chiến trận.” Hạ Hoàng nói, “nhưng đợi sau khi Hỏa Hồng Tiên Tử sinh nở xong vẫn cần phải tham gia chiến trường. Lần hạo kiếp này không thể vì ý riêng mà không tham gia được.”


“Ta hiểu rõ.” Kỷ Ninh gật đầu.


Đúng lúc này ngoài cửa có một người cũng đi tới. Kỷ Ninh nhìn lại, vừa thấy người này thì nói ngay. “Bái kiến Đông Duyên tiền bối.”


Người vừa tới chính là Đông Duyên Lão Tổ.


Đông Duyên Chân Tiên mỉm cười. “Ta nghe nói Kỷ Ninh ngươi ta tỉnh lại liền tìm gặp ngươi, không ngờ ngươi lại tới bái kiến bệ hạ.”


“Không biết tiền bối tới gặp ta có việc gì?” Kỷ Ninh nghi hoặc hỏi.


“Là ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”


“Hỗ trợ?” Kỷ Ninh kinh ngạc hỏi lại. “Thực lực tiền bối cao hơn ta nhiều, sao phải nhờ ta hỗ trợ?”


Đông Duyên Chân Tiên lắc đầu. “Thực lực cao thì sao? Lần đại kiếp nạn này, Đại Năng Giả có ngã xuống cũng không phải chuyện lạ. Ta muốn là…, nếu ta ngã xuống, xin ngươi hãy chiếu cố chăm sóc cho Cửu Liên. Cũng không cần phải tự mình chăm sóc, chỉ cần có thể chiếu cố làm cho nàng có thể bình yên sống sót là được.”


“Cửu Liên?” Kỷ Ninh hơi giật mình.


Tình cảm đối với Cửu Liên của Kỷ Ninh đã qua lâu rồi, nhưng trải qua hơn ba vạn năm của Tâm Ma kiếp cũng làm cho Kỷ Ninh có ít nhiều suy nghĩ.


“Nếu có đủ khả năng, ta sẽ hỗ trợ che chở cho nàng. Nàng dù sao cũng là sư tỷ của ta.” Kỷ Ninh gật đầu nói.


“Có lời này của ngươi là ta yên tâm rồi.” Đông Duyên Lão Tổ thở hắt ra, như trút được một phần gánh nặng.


“Đông Duyên, ngươi cũng quá cẩn thận rồi. Ngươi sớm trở thành Thuần Dương Chân Tiên nhưng lại chỉ để lộ ra đệ nhị Nguyên Thần. Lần đại kiếp nạn này đã không thể tránh khỏi, ngươi cũng sớm đưa bộ tộc của mình đến cho sư tôn lại vẫn còn phải căn dặn Kỷ Ninh như vậy sao.” Hạ Hoàng nói.


Kỷ Ninh nghe xong thì có chút giật mình. Thì ra Đông Duyên Lão Tổ đã sớm thành Thuần Dương Chân Tiên rồi, Thiên Tiên thì ra chỉ là đệ nhị Nguyên Thần mà thôi.


“Trong đại kiếp nạn, sớm lộ ra tất cả thực lực thì chỉ chết nhanh hơn mà thôi.” Đông Duyên Chân Tiên lắc đầu. “Phải rồi, Hạ Mang, trong hơn vạn Thiên Tiên này chỉ sợ sẽ có gian tế của Vô Gian Môn trong đó. Nếu những tên gian tế này mà đạt được chức vị tưỡng lĩnh thì…”


Kỷ Ninh cũng hướng Hạ Hoàng gật đầu.


“Dù biết có thể sẽ có gian tế thì hiện giờ cũng không thể làm gì.” Hạ Hoàng lắc đầu. “Rất khó phát hiện gian tế của Vô Gian Môn. Bọn hắn có thể lập nhiều lời thề Thiên Đạo nhưng vi phạm cũng không bị Thiên Đạo trừng phạt. Bọn chúng ngấm ngầm xâm nhập vào bên cạnh các vị Đạo Tổ, số lượng bị phát hiện cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.”


“Xâm nhập vào bên cạnh các vị Đạo Tổ? Phát ra lời thề Thiên Đạo lại không bị trừng phạt khi vi phạm sao?” Kỷ Ninh há miệng kinh ngạc.


Hạ Hoàng nhìn Kỷ Ninh gật đầu. “Đúng vậy. Thực lực của ngươi còn yếu, trước mắt phải tu luyện để độ Thiên Thần kiếp nên sư phó của ngươi không nói rõ cho ngươi, tới khi ngươi thành Chân Thần thì sẽ biết thôi. Thủ đoạn của Vô Gian Môn vượt quá sức tưởng tượng của ngươi đó. Thủ đoạn dò xét tin tức, cài cắm gian tế đều rất chặt chẽ, chỗ nào cũng có.”


Kỷ Ninh không rét mà run, nghi ngờ hỏi. “Tại sao bọn chúng lập nhiều lời thề Thiên Đạo như thế lại không bị trừng phạt khi vi phạm? Như vậy còn đâu là thiên lý?”


“Có gì mà không có đạo lý? Ví như những Đạo Tổ môn đã hiểu được Thiên Đạo thì lời thề Thiên Đạo vô dụng với bọn họ rồi.” Hạ Hoàng nói tiếp, “Lời thề Thiên Đạo vô dụng với Đạo Tổ thì cũng có thể vô dụng với những người khác, chỉ là không phải ai cũng làm được như vậy, nhưng Vô Gian Môn lại hiểu rất rõ.”


“Từng lần độ Thiên Kiếp, bọn chúng đều có thể điều tra ra. Áp dụng lời thề Thiên Đạo với bọn chúng cũng là vô dụng. Một số trong bọn chúng thậm chí đã trở thành đệ tử của Đạo Môn và Phật Môn.” Hạ Hoàng cảm khái. “Hai đại lãnh tụ của Phật Môn và Đạo Môn đều có thần thông quảng đại, có thể phát hiện ra một ít gian tế trong đó, nhưng e là số gian tế đó chỉ là con số rất nhỏ so với thực tế mà thôi. Cho nên sự việc lần này mới được coi là đại hạo kiếp!”


Kỷ Ninh gật đầu.


“Đúng vậy, thảo nào những tồn tại đến bậc như sư phó Bồ Đề Lão Tổ cũng hết sức đề phòng Vô Gian Môn. Thủ đoạn của Vô Gian Môn thực quá thần bí, khó lường.” Kỷ Ninh có cả giác như Vô Gian Môn có thể điều khiển được Thiên Địa pháp tắc. Thời gian và địa điểm độ Thiên Kiếp đều bị chúng nắm được, lời thề Thiên Đạo cũng trở thành vô dụng.


“Lần này lựa chọn ra chín đại thống lĩnh ta cũng phải hết sức cẩn thận.” Hạ Hoàng nói tiếp, “Cần phải ngăn không cho gian tế đạt được vị trí thống lĩnh này. Thực ra ta có cảm giác trong hơn một vạn Thiên Tiên lần này, dù có thể có gian tế thì khả năng chúng đạt được vị trí thống lĩnh cũng là rất nhỏ. Sau này ta cũng sẽ cẩn thận dò xét, khi phát hiện có điều không đúng sẽ lập tức bắt giữ.”


***


Thời gian mười lăm ngày tìm hiểu Hình Thiên trận đã nhanh chóng trôi qua.


Tại chủ điện của Thiên Mang điện. Hạ Hoàng ngồi trên hoàng tọa quan sát phía dưới một lượt rồi mỉm cười nói. “Chư vị tiên hữu, mười lăm ngày đã qua, ta tin rằng các vị cũng nên học xong cuốn nhập giai của Hình Thiên trận rồi.”


Các Thiên Tiên có mặt ở đây đều nở nụ cười.


Hình Thiên trận chia thành trụ cột, nhập giai và toàn bộ cuốn. Trụ cột là thứ các Tán Tiên đã học không khó khăn gì, dù là Tán Tiên cũng chỉ cần tiêu phí một ngày thời gian là học được. Mà cuốn nhập giai thì khó học hơn một chút, dù vậy, với Thiên Tiên mà nói thì cũng chỉ tốn hao thêm vài ngày mà thôi.


Nhưng để học được toàn bộ Hình Thiên trận thì khó khăn hơn gấp trăm ngàn lần.


“Toàn bộ những người học được hết Hình Thiên trận tiến đến trung ương đại điện.” Hạ Hoàng hướng xuống dưới nói.


Lúc này, một đám người bắt đầu đứng dậy di chuyển, trong đó có Kỷ Ninh và Thông Hợp Thiên Tiên.


“Số lượng tất cả là ba trăm năm mươi chín người,” Hạ Hoàng cười nói, “thiếu một người nữa là vừa tròn số lượng Chu Thiên. Thế mới biết sự việc trong Thiên Địa thường khó mà được viên mãn. Ba trăm năm mươi chín vị tiên hữu này xin hãy chuẩn bị, một canh giờ nữa ta sẽ cho các ngươi lần lượt từng người lĩnh suất một ngàn Thiên Tiên và mười vạn Tán Tiên rồi hình thành nên Hình Thiên trận. Sau đó sẽ kiểm tra uy lực của Hình Thiên trận mà các ngươi tạo ra. Chín người tạo ra được trận pháp có uy lực lớn nhất sẽ trở thành chín đại tướng lĩnh.”


Một lát sau, trên quảng trường hoàng cung số lượng Tán Tiên tụ tập đến hơn trăm vận, quả thực là nhìn không thấy cuối. Các Tán Tiên đã lui lại chừa ra một vùng đất trống phạm vi chừng ngàn dặm. Tại vùng đất trống đó có Hạ Hoàng cùng hơn vạn Thiên Tiên đang đứng.


“Một ngàn Thiên Tiên cùng với mười vạn Tán Tiên cùng vào trận.” Hạ Hoàng hạ lệnh.


Một ngàn Thiên Tiên và mười vạn Tán Tiên được chỉ định từ trước đều tiến lên đi vào khu đất trống vừa được mở ra.


“Người thứ nhất khảo thí là Bắc Thần tiên hữu.” Hạ Hoàng cao giọng hô.


Bắc Thần Thiên Tiên cung kính đáp: “Vâng” rồi lập tức đi vào trong khu đất trống. Lúc hắn đi vào hào quang mờ ảo lập tức bao phủ khuôn viên ngàn dặm khu đất kia tạo thành một đại trận phong cấm cực lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK