"Yên tâm." Thanh âm Thủy Tê Vương trầm thấp hùng hậu. "Thủy Tê Vương ta nói được làm được, chờ sau khi bắt đủ một ngàn người sẽ thả ngươi đi."
"Tên hói đầu!" Thủy Tê Vương trừng mắt lên nhìn tên giáp vệ hói đầu. "Đừng đem Thiết Mộc tộc ra dọa ta, ở Đông Sơn đại trạch này mỗi năm chết không biết bao nhiêu đệ tử Thiết Mộc tộc và Kỷ tộc. Các ngươi một khi đến Đông Sơn trạch mạo hiểm thì xem như sống chết do số. Cho dù tên nhóc này địa vị tại Thiết Mộc tộc cực kỳ cao nhưng chỉ cần ta giết sạch các ngươi thì không biết đến khi nào Thiết Mộc tộc mới biết các ngươi đã chết, lại càng không thể tra ra ai là người ra tay."
Đám Thanh Giáp Vệ chỉ có thể nhịn lấy mà thôi.
Thủy Tê Vương cười ha ha rồi vung tay hất công tử của Thiết Mộc tộc xuống mặt đất.
"Các ngươi mau đi bắt người đi còn chờ gì nữa!" Công tử Thiết Mộc tộc đang nằm dưới đất tức giận quát to.
"Thưa công tử, nhưng mà…" Gã giáp vệ hói đầu lo lắng nói. " Chúng ta gần như đã bắt hết những kẻ đánh cá ở Đông Sơn trạch rồi, chỉ có thể bắt được một ít, tiếp tục bắt hơn bốn trăm người nữa thì rất khó."
Công tử Thiết Mộc tộc đang nằm trên mặt đất tức giận quát. "Thì tìm một bộ lạc nào đó giết sạch những người phản kháng, còn lại toàn bộ đưa về đây, một bộ lạc chẳng lẽ không kiếm đủ trăm người sao?"
"Tàn sát bộ lạc?" Gã hói đầu ngẩn ra.
"Sợ cái gì?" Công tử Thiết Mộc tộc lại quát. "Nếu sợ thì đi sang lãnh địa của Kỷ tộc rồi tìm một bộ lạc giết sạch những ai phản kháng rồi bắt người về đây."
Giáp vệ đầu hói cắn răng. "Tuân lệnh!"
Nếu như hai thế lực lớn khai chiến hoặc được lệnh chủ nhân thì bọn họ chắc chắn tàn sát không nương tay. Nhưng lúc này chỉ vì một Đại Yêu mà đi tàn sát bắt bớ nhân tộc… điều này khiến đám Giáp Vệ vũ dũng cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
"Ha ha…" Thủy Tê Vương cười to như sấm. "Tốt, tốt lắm, chỉ cần đủ một ngàn người ta lập tức thả ngươi."
"Chà…"
Thủy Tê Vương khẽ liếm môi. "Vừa rồi mới ăn một người bây giờ lại tiếp tục đói rồi, nên ăn tiếp ai đây?"
Thủy Tê Vương vừa nói xong liền đưa mắt nhìn bốn phía, lúc này ánh mắt đám người đang bị bắt trói trở nên vô cùng sợ hãi.
Lúc trước bọn họ đã thấy cảnh Thủy Tê Vương xé xác ăn thịt người. Chết bọn hắn không sợ nhưng nghĩ đến bản thân mình bị xé ra từng mạnh làm thịt… quả thật đúng như đang ở địa ngục.
"Hả?" Ánh mắt Thủy Tê Vương bỗng dừng lại trên người Kỷ Ninh sau đó hai mắt sáng lên. "Ồ tên thiếu niên nhân loại này làn da trắng mịn sạch sẽ, tuổi lại còn nhỏ nhất định rất thơm ngon.Nhanh! Người đâu đưa hắn đến đây."
Vừa nói xong khóe miệng hắn đã chảy đầy nước miếng.
"Công tử…" Đạp Lạp Thúc lo lắng nhìn Kỷ Ninh, lúc này mười tên Thanh Giáp Vệ đã trông thấy Kỷ Ninh.
"Nhanh!" Một tên Thanh Giáp Vệ nắm thẳng áo Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn tên thanh giáp vệ rồi vung tay một cái, bàn tay đập vào ngực tên thanh giáp vệ. Ầm một tiếng, tên thanh giáp vệ kia bị hất văng lên cao năm thước, hai mắt trừng to mồm há hốc còn khuôn mặt thì đỏ bừng. Sau đó máu tươi xen lẫn nội tạng từ miệng xộc ra ngoài, thân thể văng xa hơn năm thước rồi đập xuống đất tắt thở.
"Cam chịu làm đầy tớ cho lũ Đại Yêu đi giệt đồng tộc, đáng chết!" Thanh âm lạnh như băng vang lên.
Yên tĩnh.
Hơn năm trăm người bị trói dưới mặt đất, còn có trăm tên Thanh Giáp Vệ và Đại Yêu Thủy Tề Vương, tất cả đều nhìn thiếu niên thanh tú kia.
Một chưởng đánh văng hơn mười trượng?
"Được lắm!" Đại Yêu Thủy Tề Vương khi thấy nhân loại tàn sát lẫn nhau lại vui vẻ kêu to. "Các ngươi còn không đến, hắn đã giết người của các ngươi rồi, mau xông lên đi!"
"Giết!"
Cả đám Thanh Giáp Vệ gần đó nhất thời đỏ mắt. Tên thiếu niên này lại dám giết đồng bọn của chúng, vừa rồi tên kia hẳn là trở tay không kịp nên mới bị giết. Thiếu niên trước mắt này có thể là do tu luyện Thần Ma luyện thể nên lực lượng hơi lớn một chút thôi.
Lúc chiến đấu sinh tử thì ưu thế chủ yếu là dựa vào kiếm thuật đao pháp đã tôi luyện, dù lực lượng có kém nhiều vẫn có thể một kiếm chém bay đầu!
Ầm ầm ầm, sau đó hơn hai mươi tên thanh giáp vệ cũng xông lên.
Kỷ Ninh vung tay hất Đạt Lạp Thúc bay đi. Chỉ thấy nhoáng một cái thân thể Đạt Lạp thúc đã bay lên không trung rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, lúc này hắn lo lắng nhìn Kỷ Ninh bị hơn hai mươi tên thanh giáp vệ vây công. "Công tử cẩn thận!"
"Nguy hiểm!"
"Mau chạy đi!"
"Thiếu niên kia chạy mau!"
Một đám người đang bị trói cũng lo lắng hô to. Bọn họ đều biết đám Thanh Giáp Vệ này rất lợi hại, bọn chúng không những đông người mà kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú, là tinh anh của Thiết Mộc tộc. Bị hơn hai mươi Thanh Giáp Vệ vây công trừ khi là Tiên Thiên sinh linh mới có thể sống sót.
Đối mặt với hơn hai mươi tên thanh giáp vệ, thân hình Kỷ Ninh bỗng hóa thành một cơn gió. Đao, kiếm, trường mâu… của đám thanh giáp vệ vung tới nhưng không thể chạm được vào người hắn. Kỷ Ninh nhẹ nhàng bước chậm nhưng lại dễ dàng né tránh thế công của tất cả.
Xoẹt!
Chát chát chát chát…
Từng thanh âm vang dội vang lên liên tiếp, thân ảnh Kỷ Ninh như quỷ dị không ngừng di chuyển giữa hai mươi Thanh Giáp Vệ đồng thời còn kịp vung tay lên. Mỗi lần vung tay là một cái tát vào mặt đám Thanh Giáp Vệ, một tát đơn giản của Kỷ Ninh cũng nặng hơn ngàn cân, sau một loáng đám Thanh Giáp Vệ đều ngã bật ra phía sau không ai có thể cản nổi.
Hà!
Thân ảnh Kỷ Ninh trở nên rõ ràng mà hơn hai mươi tên Thanh Giáp Vệ đều đã ngã xuống đất, từng tên đầu giật liên hồi, máu từ mũi và miệng không ngừng chảy ra..
Tất cả đều chết.
"Hả?"
"Ông trời ơi!"
"Chuyện này…"
Bất kể là mấy trăm người bị trói hay đám Thanh Giáp Vệ hoặc tên Đại Yêu, tất cả đều kinh ngạc.
"Ngươi…" Công tử Thiết Mộc tộc vừa sốt ruột lại vừa tức giận.
"Chúng ta chính là thanh giáp vệ của Thiết Mộc tộc đấy!" Đám Thanh Giáp Vệ còn lại cũng lên tiếng, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ nhưng lại không dám tiến lên.
Kỷ Ninh cũng lạnh lùng trả lời. "Cam tâm làm tay sai cho Đại Yêu để giết đồng loại, đáng chết!"
Thiết Mộc tộc và Kỷ tộc vốn là kẻ thù một mất một còn đừng nói chi lúc này Thiết Mộc tộc lại cam tâm làm tay sai cho đại yêu!
Xoẹt!
Trong tay Kỷ Ninh bỗng xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, chân vừa động thì kiếm quang liền lóe lên. Trong nháy mắt chín tên thanh giáp vệ ôm cổ kêu khan rồi ngã xuống, máu tươi từ cổ không ngừng tuôn ra. Cho dù là bộ pháp hay kiếm pháp tất cả đều chỉ có hai chữ thần tốc để hình dung, lúc này tất cả Thanh Giáp Vệ đều hoảng sợ.
Lúc trước Kỷ Ninh dùng không dừng kiếm đã đáng sợ vậy rồi, bây giờ trong tay lại có kiếm sắc thế kia thì. . .
"Mau chạy!"
"Lượn thôi!"
"Thủy Tê Vương cứu mạng!"
Đám Thanh Giáp Vệ đã hoàn toàn hỗn loạn, không hiểu từ đâu bỗng xuất hiện một thiếu niên thanh tú đại khai sát giới bọn chúng.
Thủy Tê Vương vẫn ngồi một chỗ cười ha hả. "Ta lúc đầu chỉ nói khi các ngươi bắt đủ một ngàn người sẽ tha mạng, không hề nói sẽ ra tay cứu các ngươi, giết đi, giết rất hay…ha ha ha."
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Lại một đám Thanh Giáp Vệ ngã xuống, bọn hắn đã thật sự sợ hãi. Trước kiếm pháp thần tốc của thiếu niên kia bọn hắn không thể chịu nổi một kích.
"Chạy mau."
"Nhanh."
Vút… tiếng gió vang lên, thân hình Kỷ Ninh hiện ra, sau đó ầm ầm vài tiếng lại có hơn mười tên thanh giáp vệ ngã xuống, hoặc là một kiếm xuyên tim hoặc một kiếm xuyên yết hầu… tất cả đều chết bởi một kiếm duy nhất. Thi thể la liệt trên mặt đất.
Trong phút chốc toàn bộ Thanh Giáp Vệ đã mất mạng.
"Hả?" Thủy Tê Vương đang ngồi xem náo nhiệt cũng giật mình đứng dậy nhìn chăm chú Kỷ Ninh. Khi Kỷ Ninh dốc toàn lực thi triển bộ pháp tạo ra hơn mười tàn ảnh đã khiến hắn chấn kinh. Vốn đại yêu này ban đầu không xem thiếu niên kia vào mắt lúc này đã âm thầm cảnh giác.
"Lợi hại quá."
"Mạnh thật."
"Giết hay lắm."
Đám người bị trói vô cùng hưng phấn, tất cả đều không nghĩ ra được thiếu niên này có thể mạnh mẽ như vậy… liệu thiếu niên này có thể… có thể giết tên Đại Yêu đáng sợ kia không?
-Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Kiếm quang lóe lên, sau đó dây trói của hơn mười người ở gần Kỷ Ninh bị chém đứt.
"Thiếu niên nhân loại kia" Thủy Tê Vương hóa thành một bóng đen xông thẳng về phía Kỷ Ninh, quanh tay hắn lúc này đã có một tầng băng dày ngưng kết. "Bọn chúng là thức ăn của ta."
"Keng."
Bắc Minh Kiếm trong tay Kỷ Ninh đâm thẳng vào nắm tay cực lớn kia.
Ầm!
Không gian chấn động như thể một tòa núi lớn vừa sập xuống, thân thể Kỷ Ninh bay ngược lại hơn trăm thước mà tầng băng trên tay Thủy Tê Vương cũng nổ mạnh rồi mất đi hơn một nửa. Lúc này tất cả mọi người đều vô cùng hi vọng, thiếu niên kia có thể đã phế đi một tay của Đại Yêu hay không?
"Được lắm." Thủy Tê Vương trầm giọng. "Ngươi xứng đáng để ta hiện chân thân."
Thân hình Thủy Tê Vương bỗng nhiên hóa thành một tầng hơi nước mênh mông, tầng hơi nước này lại dần ngưng tụ thành một đầu cự thú khổng lồ cao hơn mười trượng, cự thú tiếp tục hóa lớn thành một con Thủy Tê Ngưu cao hơn hai mươi trượng. Thủy Tê Vương lúc này không khác gì một tòa núi nhỏ, từ hai mũi phun ra từng tầng khí cực lạnh khiến mặt đất xung quanh kết thành băng. Đám người bị bắt gần đó không kịp phản ứng đã bị đông cứng, lúc này Đạt Lạp thúc mới tỉnh ngộ muốn chạy lại cứu giúp tộc nhân.
"Mau chạy đi!"
Kỷ Ninh hóa thành một đạo lưu quang đạp nước mà đến trong nháy mắt xuất hiện trước mặt mọi người rồi xuất kiếm chém đứt dây trói.
"Các ngươi còn không mau chạy?"
Kỷ Ninh gầm to rồi lập tức quay đầu đối mặt với cự thú.
Đám người này sau khi được giải thoát lập tức nhặt binh khí dưới đất rồi giúp những người khác cắt dây trói, trong chốc lát bốn trăm người đã tỏa ra bốn phía mà chạy.
"Chạy à, tất cả đóng thành băng cho ta!"
Hai mắt Thủy Tê Ngưu quét khắp bốn phía, nhất thời không khí xung quanh ngưng đọng, nhiệt độ tụt xuống cực nhanh, chỉ trong chốc lát một tầng băng mỏng đã tràn ra. Đám người chậm chân ngay lập tức hóa thành băng, chỉ có nhóm của Đạt Lạp thúc thoát đi trước tiên mới may mắn thoát khỏi.
-Ta là người Thiết Mộc tộc…Công tử Thiết Mộc tộc kinh hoảng còn chưa nói hết câu cũng đã bị đông thành băng.
Trong nháy mắt mười trượng xung quanh trở thành tử địa.
Lúc này chỉ còn Kỷ Ninh giằng co với Thủy Tê Ngưu.
Ở phía xa, Đạt Lạp thúc và hơn mười người may mắn sống sót vô cùng hoảng sợ. Lúc này một gã thanh niên bên cạnh Đạt Lạp thúc cũng lo lắng hỏi. "Đạt Lạp thúc, thiếu niên kia có thể sống không?"
"Có thể, chắc chắn có thể."
Đạt Lạp thúc tuy nói cứng nhưng nội tâm hắn cũng không dám tin tưởng, thiếu niên kia tuy kiếm thuật cực kì kinh người nhưng có thể chống nổi uy lực của Đại Yêu sao?
"Còn không mau chạy!"
Kỷ Ninh ở phía xa đã gầm lên.
Một khi bắt đầu chiến đấu thì khoảng cách trăm trượng giữa hắn và Thủy Tê Vương đã không còn đáng kể, hắn căn bản không thể xuất thủ cứu người.
"Chúng ta đi."
Đạt Lạp thúc cắn răng quát to rồi dẫn tộc nhân rời đi. Đám người còn lại cũng nhanh chân bỏ chạy, tất cả đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.