Lên là ngược gió, xuống thì theo chiều gió.
Cánh tay tăng vọt mấy trăm trượng dễ dàng thò vào cắm sâu bên trong. Từng cánh tay đâm vào khe hở này, sau này Kỷ Ninh thả tay ra khỏi khe hở ban đầu.
Vèo!
Kỷ Ninh bỗng tụt xuống sau đó khựng lại.
- Tiếp tục.
Kỷ Ninh nhìn quanh, tiếp tục bò xuống.
Trong cái hang rộng lớn vô cùng tận, Kỷ Ninh từ từ bò xuống.
Dọc đường bò Kỷ Ninh thấy có thanh kiếm cắm vào giữa cột đá.
- Thanh kiếm này không phải của Ngục Kiếm Thần, chắc tu hành giả xui xẻo nào đó từng bị cuốn vào, binh kẹt ở đây chứ không bị hút đến chỗ sâu bên trong.
Kỷ Ninh khó khăn vươn tay ra chộp lấy thần kiếm vào tay cất đi.
Kỷ Ninh chậm rãi leo xuống dưới.
Trăm trượng, ngàn trượng, mười dặm...
Kỷ Ninh đã nhặt được ba binh khí, đáng tiếc đều là đẳng cấp hỗn độn kỳ bảo, không đụng đến món Đạo Chi Thần Binh nào. Ngẫm lại cũng đúng, các đại năng Thế Giới cảnh đối diện cuồng phong màu xám không đến mức chật vật như Kỷ Ninh, Ngục Kiếm Thần. Tổ Thần Tổ Tiên có Đạo Chi Thần Binh chỉ là số ít, trùng hợp bị rơi vào đây càng thấp hơn.
Kỷ Ninh bò từ từ, xuống dưới khoảng trăm dặm thì hắn quan sát kỹ bốn phương tám hướng xem có đường ra ngoài không.
Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn bên dưới hun hút:
- Đó là?
Trên vách đá có cái hang, nhìn thoáng qua dường như là cố ý đào hang, trông hang to cỡ mấy trăm trượng. Vì đào từ trong vách đá ra nên dù cuồng phong xám rít gào cũng không thể thổi vào trong hang, bên trong là mảnh đất yên bình hiếm có. Cũng vì hang được đào từ trong ra ngoài nên lúc trước Kỷ Ninh không thấy, phải đến gần mới trông thấy.
- Ai đào cái hang lớn vậy? Thôi kệ, bò lâu như thế luôn giữ hình dạng ba đầu sáu tay làm hao nhiều thần lực. Mau qua đó thôi!
Kỷ Ninh đến gần cái hang, thò tay vào trong hang. Trong cái hang được đào ra có mấy chỗ lồi lõm cho Kỷ Ninh gồng sức.
Cánh tay kéo dài ra rồi rút ngắn, Kỷ Ninh nhanh chóng đến gần, rất nhanh vào trong hang.
- Vào rồi!
Kỳ quái là trong hang không có chút gió, hết sức bình tĩnh.
Kỷ Ninh chịu đựng gió to màu xám bên ngoài tàn phá hơi khó thích ứng trong hang.
Kỷ Ninh thu về thần thông ba đầu sáu tay:
- Phù, có thể tạm thời nghỉ ngơi rồi.
Kỷ Ninh nhìn cuồng phong xám ngoài hang, sau đó ngoái đầu nhìn kỹ hang động.
Dấu vết đào hang rất rõ ràng, có quy luật. Từng hoa văn như vảy cá, trên vách hang có chữ và đồ án, hang động mơ hồ có ý cảnh kỳ lạ như nước chảy. Kỷ Ninh không kiềm được bị ảnh hưởng, trái tim bình lặng lại.
Kỷ Ninh không vội xem hoa văn chữ viết, hắn quan sát dấu vết như vảy cá khắc trên hang.
- Ngay ngắn vậy? Nếu là từ từ rạch thì không đến mức ngay ngắn như thế.
Kỷ Ninh nhìn các hoa văn:
- Cảm giác như thi triển thần thông pháp thuật chớp mắt đánh ra cái hang trên vách đá.
Nghĩ đến đây Kỷ Ninh thầm giật mình, vì vừa rồi hắn bấu cột đá có lực kéo mạnh vậy mà chỉ làm cột hơi nứt ra. Kỷ Ninh cố ý dùng tay đâm vào vách đá nhưng không làm được, nên hắn mới tìm các khe hở.
Kỷ Ninh nói thầm:
- Đá nơi này trải qua trận pháp cấm chế ôn dưỡng, cuồng phong xám tẩy rửa đã không còn là vật tầm thường. đại năng Thế Giới cảnh cũng khó đào ra cái hang rộng mấy trăm trượng trong phút chốc.
Kỷ Ninh vươn tay nhẹ vuốt những hoa văn như vảy cá. Kỷ Ninh từ từ vuốt, cảm nhận ý cảnh đặc biệt từ hoa văn tuyền đến.
- Tĩnh lặng như nước...
Kỷ Ninh quan sát kỹ những chi tiết nhỏ trong hang, thật lâu sau mới nhìn hướng chữ và hình bắt mắt nhất trong hang. Chữ hình dù sao ở đó không chạy đi được, lỡ Kỷ Ninh tra xét qua loa, sơ sẩy bỏ qua cái gì rất có thể sẽ xảy ra tình huống không hay.
[Di tích động phủ Tố Phong Bách Lưu này đúng là kỳ cảnh, đáng tiếc không thể đàm đạo với đạo hữu đã tạo ra động phủ này. Đạo hữu đã chết không biết qua bao lâu rồi, chờ về sau ta đi đến cuối cũng sẽ để lại đạo của ta, khiến các tu hành giả sau này đến nghiên cứu. Ta quan sát nơi đây hơn mười vạn năm xem như được chút thu hoạch, nhưng Tố Phong Bách Lưu thì ta chỉ xem được vài lưu, nhưng đã nhìn ra được nó khác biệt rất lớn với đường của ta. Lưu khác khỏi nhìn cũng được. Đây là tâm đắc hơn mười vạn năm quan sát của ta, ghi lại đây, nếu tu hành giả đến sau quan sát được xem như có duyên.
Thủy Phong Tử ký tên.]
Các hàng chữ có hơi thở phiêu dật ập vào mặt.
Kỷ Ninh qua những hàng chữ này như nhìn thấy cảnh một vị đại năng giả viết chữ.
Kỷ Ninh thì thào:
- Thủy Phong Tử? Đó là ai? Xem cách viết chắc là một vị thực lực ngang ngửa với người sáng tạo di tích Tố Phong.
Đại Mạc Vực dường như không có ai tên Thủy Phong Tử.
Các đại năng Thế Giới cảnh đều bị tình báo ghi lại, trong Đại Mạc Vực cao cao tại thượng nhất là người sáng tạo Đại Mạc Viện đến bây giờ vẫn sống: Đại Mạc Đạo Quân. Thực lực của Đại Mạc Đạo Quân sâu không lường được, ít nhất Kỷ Ninh hiện giờ không có năng lực nghiền ngẫm.
Đại Mạc Đạo Quân là người khai sáng Đại Mạc Viện, đại năng Thế Giới cảnh như con nít trước mặt y.
Kỷ Ninh suy tư:
- Đại Mạc Viện có mấy người khá nổi tiếng nhưng không ai tên Thủy Phong Tử. Không, ta chưa từng nghe về cái tên này, không lẽ ở cương vực khác?
Dù thế nào thì Thủy Phong Tử lớn lối như vậy, nếu không phải nói khoác thì rất có thể là tồn tại trên Thế Giới cảnh. Dù Thủy Phong Tử có là Thế Giới cảnh cũng nổi tiếng dữ dội nhất.
- Thủy Phong Tử... Thủy Phong Tử...
Kỷ Ninh thầm ghi nhớ cái tên này sau đó không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục quan sát tâm đắc Thủy Phong Tử ghi lại.
Trên vách đá có chữ có hình.
Chữ là đoạn văn vừa rồi.
Hình là tâm đắc Thủy Phong Tử để lại.
Hình các con cá đang bơi, thoạt trông có hơn mười con cá hình dạng khác nhau, quanh chúng nó là những đường nét bình thường như vằn nước.
Có chín mươi bảy vằn nước, mười sáu con cá.
- Hình này?
Kỷ Ninh cảm thấy những con cá, vằn nước hơi lạ, hắn nhìn kỹ hơn, cẩn thận dò xét từng chút đặc điểm từ vằn nước, con cá.
Vù vù vù vù vù!
Bất giác ẩn ý lan tràn từ bức hình bao phủ Kỷ Ninh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một con song rộng ngàn trượng lao nhanh, trong dòng sông có con cá to. Sông rộng ngàn trượng nhưng cá dài trăm trượng, con cá to phá gió chém sóng không ngừng bơi lội nhanh chóng tiến lên trước, trạng thái mạnh mẽ không gì ngăn được.