Rất nhanh Vân Chu đã chạy tới, hắn liền khom người nói: "Kỷ Ninh sư huynh gọi ta?"
Kỷ Ninh gật đầu rồi quay đầu nhìn về phía Bắc Sơn Bách Vi nói: "Bách Vi, tí nữa ngươi dẫn Vân Chu đi cùng. Về sau ngươi cử người đưa Vân Chu tới gặp Mạnh Nham. Làm sao để Vân Chu dẫn Mạnh Nham về Hắc Bạch Học cung là được."
"Được." Bắc Sơn Bách Vi gật đầu.
"Vân Chu, ngươi đã nghe rõ chưa?" Kỷ Ninh nhìn về phía Vân Chu. Sở dĩ để Vân Chu đi là vì Kỷ ninh nhìn ra được con người Vân Chu có năng lực nhìn người biết việc. Chỉ cần mình căn dặn là nhất định hắn sẽ làm ổn thỏa.
Vân Chu liền nói: "Kỷ Ninh sư huynh yên tâm. Nhất định ta sẽ mời Mạnh Nham sư đệ về."
"Ừ." Lúc này Kỷ Ninh mới gật đầu.
Bắc Sơn Bách Vi cười. "Ta đã làm xong việc mà phụ thân giao phó. Tiếp theo chính là lễ vật do ta chuẩn bị."
"Bách Vi, ngươi làm"Kỷ Ninh muốn từ chối.
"Đừng từ chối." Bắc Sơn Bách Vi liền nói. "Ta và ngươi cũng đã làm huynh đệ một thời gian rồi. Lần vào Hắc Bạch Học cung này ngươi đã tỏa sáng khắp cả Luận Đạo Điện rồi. Người huynh đệ như ta sao lại không có quà mừng đây? Ngươi cũng yên tâm. Bởi vì quy định của cha ta nên ta cũng không thể đem tặng nhiều được. Lễ vật này cũng không quý trọng gì lắm."
Kỷ Ninh cười. Bắc Sơn Bách Vi đã nói như vậy rồi thì mình còn biết làm cách nào đây?
Bắc Sơn Bách Vi lật tay lấy ra một bộ sách nhìn khá bình thường. Tuy bộ sách này làm bằng chất liệu gỗ không tệ nhưng Kỷ Ninh liếc mắt nhìn qua vẫn không thể phát hiện ra gì.
"Ta nghĩ chắc không bao lâu nữa ngươi sẽ ra ngoài lưu lạc. Đã là người tu tiên thì ai cũng phải trải qua rèn luyện sống chết thì mới có thể đi xa hơn trên con đường tu tiên." Bắc Sơn Bách Vi cười. "Cho nên ta cũng chuẩn bị cho ngươi một bản đồ! Đây là bản đồ của cả vương triều Đại Hạ."
"Bản đồ vương triều Đại Hạ?" Kỷ Ninh kinh ngạc.
Vương triều Đại Hạ to lớn tới cỡ nào?
"Đứng kích động vội. Vương triều Đại Hạ to lớn tới nhường nào? Phần bản đồ này chỉ miêu tả quận An Thiền là còn tỉ mỉ chút. Còn những địa phương ở vương triều Đại Hạ khác lớn gấp ngàn vạn lần thì chỉ tóm tắt đại khái để ngươi không bị lạc đường thôi." Bắc Sơn Bách Vi bất đắc dĩ. "Ngay cả ta còn chưa bao giờ được nhìn thấy bản đồ thực sự của toàn vương triều Đại Hạ."
Kỷ Ninh thầm cảm động. Đối với người tu tiên Khi ra ngoài mạo hiểm, bản đồ quan trọng tới mức nào khỏi phải nói. Bởi vì vùng đất vô tận này có rất nhiều nơi thần bí, nguy hiểm, đáng sợ. Nếu dại dột không biết xông vào vùng đất chết thì đúng là có chết vẫn còn thấy oan.
"Mọi chuyện đã xong rồi. Ta đi đây." Bắc Sơn Bách Vi đứng dậy cười. "Ta biết ngươi là thiên tài tu luyện nên cũng rất cần thời gian, vì thế ta mới khẩn trương như thế này."
"Đi nhanh như vậy sao?" Kỷ Ninh cũng đứng dậy.
"Hắc Bạch Học cung của ngươi cũng nằm trong thành An Thiền. Lúc nào ta cũng có thể tới cơ mà." Bắc Sơn Bách Vi liền dẫn tôi tớ và Vân Chu rời đi.
Kỷ Ninh nhìn lên bầu trời, dõi theo đám người Bắc Sơn Bách Vi hóa thành đường sáng bay đi. Sau đó hắn mới cúi đầu nhìn về phía sáu bảo vật trên khay ngọc. "Tiểu Thiên Kiếm Trận của ta đang cần phi kiếm, giờ lại có thêm hai bộ nữa rồi." Kỷ Ninh nhìn hai bộ phi kiếm này. Một bộ bảy mươi hai phi kiếm, một bộ mười tám phi kiếm. Đặc biệt là mười tám lưỡi phi kiếm kia, đúng là phi kiếm nhân giai thượng phẩm. "Tuy ta chưa thi triển nhiều Tiểu Thiên Kiếm Trận. Nhưng vị Bắc Sơn Hắc Hổ kia đã biết được ta cần lượng lớn phi kiếm rồi. Không hổ là một trong những người có khả năng trở thành An Thiền Hầu. Nắm bắt tin tức thật nhanh nhạy."
"Ta bây giờ mới chỉ là cảnh giới Tử Phủ. Nhưng việc kiếm đủ bảy trăm phi kiếm nhân giai cũng đã không khó nữa rồi."
"Đến lúc thành Vạn Tượng thì sẽ phải có hơn bảy trăm phi kiếm địa giai. Tới Nguyên Thần thì cần phi kiếm thiên giai." Kỷ Ninh cảm thán. Tiểu Thiên Kiếm Trận có thể làm cho Thư Hoa tiên nhân phải kiêng kị rồi, mà mình lại có 'Nữ Oa Đồ', còn đường đi là kiếm tiên nên đúng là rất thích hợp để sử dụng 'Tiểu Thiên Kiếm Trận'. Tin rằng Tiểu Thiên Kiếm Trận trong tay mình sẽ tấn công mạnh hơn vị Thiên Kiếm tiên nhân kia. Kỷ Ninh tiếp tục xem xét.
"Cánh chim?" Kỷ Ninh nhìn cánh chim màu đen trên khay ngọc kia. "Cái này tốt hơn nhiều cái mà ta lấy được sau khi giết chết tên đệ tử Tuyết Long Sơn."
Nhưng cánh chim bây giờ cũng không có tác dụng lắm với Kỷ Ninh. Chủ yếu là dùng để giải tạo 'Phong Dực độn pháp'.
Đây chính là môn thần thông mà một gã Thiên Tiên được tổ tiên Uất Trì tộc cứu dùng để cảm ơn. Theo những gì mà nhìn được từ năm môn thần thông mới ở Hắc Bạch Học cung thì cũng có thể biết được mức độ trân quý của thân thông thế nào. Khó trách tại sao Uất Trì tộc phải dùng pháp bảo cánh chim để che dấu. "Con thuyền!" Kỷ Ninh nhìn về bốn lễ vật còn lại, mỉm cười. "Pháp bảo nhân giai cực phẩm. Sau này ta chạy bộ còn nhanh hơn ấy chứ."
Hắn đưa tay ra luyện hóa dễ dàng cánh chim và con thuyền.
"Pháp bảo chướng khí." Kỷ Ninh nhìn về kiện lễ vật thứ năm rồi cầm một cái bình ngọc màu trắng lên. Sau khi luyện hóa xong thì liền phát hiện ra trong bình ngọc có một viên trân châu màu trắng. Viên chân châu màu trắng được bao bọc bởi một tầng chướng khí nồng đậm.
"Tất cả các ngươi lùi ra xa một chút."
Kỷ Ninh nhìn qua xung quanh. Vân Lộ đứng cách đó không xa cũng vội lui ra sau. "Lên."
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh.
Lập tức trong đình viện tràn ngập lượng lớn chướng khí màu trắng. Chướng khí màu trắng tràn ngập trong khoảng mười trượng. Đậm đặc tới mức dù Kỷ Ninh dùng đôi mắt Thần Ma của mình cũng chỉ lờ mờ nhìn được ngón tay của mình. Thậm chí đến cả nguyên lực xung quanh, Kỷ Ninh cũng không thể nào cảm ứng được.
"Nghe đồn pháp bảo chướng khí thích hợp cho việc chạy trốn là vì thứ nhất nó làm cho người ta không thể dùng mắt thường nhìn vật xung quanh, thứ hai là vì không thể cảm ứng được xung quanh." Kỷ Ninh gật đầu nhẹ. "Quả đúng như vậy. ngay cả ta là người phóng chướng khí ra mà còn không nhìn được người xung quanh cơ mà. Sau này ta chỉ cần phóng ra chướng khílà lập tức cả địch lẫn ta đều không thể nhìn thấy gì, có thể chọn bừa một hướng mà chạy trốn."
Chướng khí cũng phân biệt địch ta. Kỷ Ninh luyện hóa cả bình ngọc và viên trân châu bên trong. Nhưng chướng khí lại chỉ ẩn bên trong hạt trân châu mà thôi.
"Không biết thần thức có thể nhìn rõ không." Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh.
Vù vù! Thần thức liền được phóng ra ngoài, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đình viện.
"Sao?" Kỷ Ninh lộ ra vẻ mặt vui mừng. Tuy rằng chướng khí lợi hại, thậm chí có thể xáo trộn của lực lượng trời đất nhưng dưới thần thứcthì nó lại hoàn toàn rõ ràng.
"Tốt." Kỷ Ninh mừng rỡ. "Đối với những người ngoài thì pháp bảo chướng khí này chỉ là bảo vật dùng để chạy trốn. Nhưng đối với ta thì ta lại có thể dùng nó để mê hoặc kẻ địch rồi lao vào cận chiến." Trong đầu Kỷ Ninh hiện lên một kế sách. Thần thức của mình lại không chịu ảnh hưởng của chướng khí. Bây giờ có thể dễ dàng giải quyết Vạn Tượng chân nhân rồi. "Lại có thêm một đòn sát thủ nữa." Kỷ Ninh cười.
Kỷ Ninh lập tức nhìn về phía cái bình ngọc còn lại. Một ngàn cân nguyên dịch! Đây chính là một tài sản có giá trị kinh người. Một pháp bảo địa giai thông thường cũng chỉ có giá mười cân nguyên dịch. Nói cách khác một ngàn cân nguyên dịch này có thể đổi được một trăm pháp bảo địa giai bình thường! Nếu đổi pháp bảo địa giai có chút lợi hại thì cũng có thể đổi khoảng mười tám món.
Như khi trước, Bắc Sơn Bách Vi với Bắc Sơn Hồ còn phải đỏ mắt tranh nhau có chín mươi cân nguyên dịch đó.
"Quà tặng của Bắc Sơn Hắc Hổ cũng thật không nhỏ chút nào." Kỷ Ninh không do dự thu pháp bảo vào, cầm trên tay một bình ngọc rồi bay thẳng vào trong tĩnh phòng.
Trong tĩnh phòng.
Bình ngọc bay ra phía trước, nút lọ mở ra. Kỷ Ninh ngồi khoanh chân trên giường ngọc, tâm tình dần bình ổn trở lại. Hắn há miệng, nguyên dịch trong bình liền bay thẳng vào trong cơ thể của Kỷ Ninh.
"Ầm ầm ầm" Trong không gian rộng lớn của Tử Phủ, dưới đấy hồ nước bắt đầu tuôn ra lượng lớn nguyên lực tinh chất. Cả hồ nước cũng bắt đầu khuất động với một tốc độ đang ngày càng tăng lên.
Đường quanh hồ cũng bắt đầu mở rộng, tràn ra bốn phía.
Hồ càng ngày càng chiếm nhiều trong vùng hư không, tràn về những chỗ sâu thẳm trong hư không. Mở rộng!
Tiếp tục mở rộng!
Một trăm cân nguyên dịch, hai trăm cân nguyên dịch, ba trăm cân nguyên dịch Kỷ Ninh không có chút do dự nào, vẫn tiếp tục luyện hóa. Nền móng của mình đã gần đủ, Đạo ngộ ra cũng đủ cao, thần hồn đủ mạnh, Kiếm Tâm Thông Minh hoàn toàn có thể tu luyện thẳng một mạch tới Vạn Tượng tiền kỳ.
Hồ Tử Phủ không ngừng mở rộng. Diện tích càng ngày càng kinh người. Thậm chí nếu xét về diện tính thì đã có thể tính là 'biển' được rồi.
Biển Tử Phủ. Sáu trăm cân nguyên dịch. Bảy trăm cân nguyên dịch!
"Khi trước ta chỉ cần tám mươi cân nguyên dịch để tu luyện. Lần này lại tiếp tục luyện hóa thêm bảy trăm hai mươi cân nguyên dịch nữa. Xem ra cũng không tệ chút nào." Kỷ Ninh thầm nghĩ. Dựa theo 'Thủy Nguyên Chú' ghi lại. Nếu luyện hóa được tám trăm cân nguyên dịch ở giai đoạn Tử phủ thì nền móng coi như là 'nền móng Thiên Tiên'. Pháp tướng đạt được cũng là loại pháp tướng hàng đầu.
"Ào ào"
Bảy trăm mười cân nguyên dịch. Bảy trăm hai mươi cân nguyên dịch. Còn lại một trăm ba mươi cân nguyên dịch. "Làm sao mà Tử Phủ của ta luyện hóa mãi mà chưa thấy có cảm giác dự trữ tới mức tràn đầy vậy?" Kỷ Ninh hơi nghi hoặc một chút nên tốc độ luyện hóa nguyên dịch cũng giảm chậm lại. Nếu tính về pháp môn luyện khí thấp kém thì việc hồ Tử Phủ chứa được một trăm cân nguyên dịch đã là không tệ rồi. Nhưng Kỷ Ninh đã bỏ vào hơn tám trăm cân nguyên dịch. Bảy trăm bốn mươi cân nguyên dịch Bảy trăm tám mươi cân nguyên dịch Tám trăm cân nguyên dịch!
Kỷ Ninh mở mắt ra, ngừng việc luyện hóa lại.
"Lần trước ta chỉ luyện hóa có tám mươi cân nguyên dịch. Mà lần này đã tới tám trăm cân nguyên dịch rồi mà Tử Phủ lại vẫn có thể chứa được thêm sao?" Kỷ Ninh nhíu mày. Tuy 'Thủy Nguyên Chú' không hề ghi lại mức độ thừa nhận cao nhất, do khả năng của mỗi người đều khác nhau. Nhưng thông thường thì tám trăm cân nguyên dịch là đã tới mức cao nhất rồi.
"Tạm thời cứ dừng lại đã. Để hai ngày nữa tới chỗ sư phụ hỏi xem sao." Kỷ Ninh dừng tu luyện lại.
******
Trong khi Kỷ Ninh đang tu luyện, ở một nơi yên tĩnh trong phủ đệ thuộc thành Đông thành An Thiền. Mạnh Nham cũng đang khoanh chân ngồi trên giường, lặng yên nuôi lại Tử Phủ. Khi trước Tử Phủ của hắn đã bị thương nên dĩ nhiên phải nghỉ ngơi điều dưỡng để khôi phục thật tốt. "Tảng đá, tảng đá, mau ra đây." Một âm thanh lo lắng truyền tới.
"Danh thúc?"
Mạnh Nham liền ngừng lại, bước xuống giường rồi đi ra ngoài.
"Danh thúc, có chuyện gì vậy?" Mạnh Nham đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy người trung niên hói đầu có vẻ mặt đầy lo lắng. Mạnh Nham rất biết ơn vị Danh thúc này. Ít nhất thì Danh thúc cũng đã bằng lòng cho hắn sống lâu dài ở đây.
"Có phải ngươi đã gây chuyện đắc tối với ai không? Bên ngoài có hộ vệ của phủ An Thiền Hầu tới tìm ngươi đó" Vị trung niên hói đầu Danh thúc cực kỳ lo lắng.
"A." Mạnh Nham lắc đầu. "Không có mà."
"Đừng nói nữa, mau ra ngoài gặp đi." Người trung niên hói đầu liền nói. Cho dù hắn đã chọn được một phủ đệ nhỏ yên tĩnh để tu luyện. Nhưng khi ra gặp mặt với người phủ An Thiền Hầu thì đúng là như con kiến trước mặt rồng thần. Không, thậm chí còn chưa tính được là con kiến ấy. Chỉ có thể coi là một hạt cát trên đất thôi.
Mạnh Nham mang đầy một bụng toàn nghi hoặc cùng bất an đi ra ngoài cửa chính. Ở ngoài cửa chính có hai tên hộ vệ Tử Phủ mặc áo giáp đang đứng đó. Bên cạnh còn có một gã thanh niên mặc áo bào trắng. Hai tên hộ vệ kia vẫn đang đứng sau vị thanh niên áo bào trắng.
Mạnh Nham vừa nhìn thấy cảnh này thì liền cảm thấy chút chua xót dâng lên giữa nỗi sợ hãi.
"Khi nào ta mới có thể có được hộ vệ của An Thiền Hầu đi bên như vậy đây." Mạnh Nham thầm chua xót. "Hiện tại ta đến gia nhập môn phái còn không được thì khi nào mới có thể tiếp tục con đường tu tiên đây."
Thanh niên áo bào trắng vừa nhìn thấy Mạnh Nham thì lập tức tươi cười. "Có phải Mạnh Nham huynh đó không?"
"Mạnh Nham Huynh?" Mạnh Nham trợn tròn mắt. Người trung niên hói đầu đứng bên cạnh cũng tường mình nghe nhầm, liền nói. "Đúng vậy, nó chính là Mạnh Nham."
"Tên ta là Vân Chu, tới đây theo lệnh của chủ nhân Kỷ Ninh nhà ta mời Mạnh Nham huynh tới Hắc Bạch Học cung." Thanh niên cao gầy mặc áo bào trắng mỉm cười nói.