Mục lục
Mãng Hoang Kỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho tới hiện tại, sư đệ đã tu luyện được bao lâu rồi?” Ngân Nguyệt hỏi.


“Được hơn ba mươi năm.” Kỷ Ninh đáp.


Ngân Nguyệt lập tức nở nụ cười: “Hèn gì, ta nói mà, thì ra sư đệ mới tu luyện hơn ba mươi năm ngắn ngủi như vậy, nhưng đã có thể đánh bại khôi lỗi cấp bốn này, tin chắc sau này tại núi Phương Thốn, sư đệ sẽ tiến bộ rất kinh người cho mà xem.”


Kỷ Ninh cười cười: “Đệ xin nhận lời chúc tốt đẹp của sư huynh.”


Dưới ánh mắt của đám một đám Nhân tộc, Yêu tộc, Thần Ma, Kỷ Ninh và Ngân Nguyệt cùng nhau tiến vào tầng thứ tư của Thần Tiên Cung. Những bộ sách về kiếm thuật trong tầng thứ tư của Thần Tiên Cung này, tùy tiện lấy ra một bộ cũng không hề thua kém chín thức trong Tam Xích Kiếm!


“Quả nhiên là thánh địa học đạo!” Kỷ Ninh liếc nhìn những bản tóm lược về kiếm thuật, trên đó có ghi lại một số phần cơ bản ban đầu, hắn như mở cờ trong bụng: “Kiếm thuật nhiều như thế, không biết trong đó ẩn chứa bao nhiêu là lĩnh ngộ của đám kiếm tiên trong tam giới, nếu như ta có thể hấp thu vô số lĩnh ngộ của những vị kiếm tiên này thì chắc chắn có thể khiến có kiếm pháp của ta tiến bộ vượt bậc.”


Kỷ Ninh đã bắt đầu cuộc sống học đạo của mình tại núi Phương Thốn như thế.


Bởi vì nếu muốn xuất sư, ít nhất phải đánh bại khôi lỗi cấp chín để nhận được pháp môn tại tầng thứ chín của Thần Tiên Cung, từ đó mới có thể đến “Tam Giới Cung”, đây chính là điều kiện tiên quyết để “Xuất sư”! Trở thành thân truyền đệ tử, tiến vào bên trong Tam Giới Cung, học những thần thông bí thuật thực sự, đây chính là yêu cầu cơ bản nhất của Bồ Đề lão tổ đối với Kỷ Ninh, đồng thời bản thân hắn cũng hiểu rõ điểm này.


Thêm vào đó, hắn từng cùng Dư Vi ước định, hai người phải cùng nhau trở về Đại Hạ để đoàn tụ.


Vì thế, hắn phải nhanh chóng tiến vào Tam Giới Cung! Kỷ Ninh không muốn kéo dài cuộc sống tại núi Phương Thốn này vài trăm hay vài ngàn năm, nếu quả thật phải ở núi Phương Thốn này mấy ngàn năm thì căn bản hắn không thể nào tưởng tượng ra được những người mà mình quan tâm như Dư Vi, Thu Diệp, Mộc Tử Sóc, Uất Trì Tích Nguyệt sẽ thay đổi như thế nào.


“Ta phải nhanh chóng đánh bại khôi lỗi cấp chín, tốt nhất là trong vòng mấy chục năm phải hoàn thành điều này.” Kỷ Ninh tự đặt ra yêu cầu cho mình, nhưng hắn cũng hiểu được yêu cầu này khó khăn ra sao “Trong những ngày kế tiếp ở núi Phương Thốn, ta không thể lơ là, pháp thuật về hoa sen, bí thuật về thần hồn và những thứ khác tất cả phải gác lại. Trong Thần Tiên Cung ta chỉ chọn bí tịch về kiếm thuật!”


Kiếm thuật chuyên về tấn công!


Đây chính là quyết định của Kỷ Ninh!


Thời gian trôi qua.


Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, Tiểu Thanh đều dốc lòng tu luyện tại núi Phương Thốn.


Bạch Thủy Trạch và Tiểu Thanh so với Kỷ Ninh còn muốn kích động hơn!


“Làm sao bây giờ? Khôi lỗi cấp ba có vẻ dễ dàng đánh bại chúng ta.” Tiểu Thanh không biết làm sao, nói.


“Hiện tại xem ra, cho dù có giao đấu với khôi lỗi cấp hai thì chúng ta cũng không nắm chắc.” Bạch Thủy Trạch cũng bó tay.


Đệ tử nhất mạch tại núi Phương Thốn, quả thật ai nấy đều là yêu nghiệt tuyệt thế trong tam giới.


Hoặc cũng có thể là do đám Linh thú Thiên Tiên tại đây đã tu luyện lâu hơn nhiều so với Bạch Thủy Trạch và Tiểu Thanh – hai kẻ mà so ra thì thời gian tu luyện ngắn hơn rất nhiều.


“Đành vậy, đành làm việc vặt thôi chứ sao giờ.” Bạch Thủy Trạch nói.


“Chỉ có thể làm vậy thôi.” Tiểu Thanh gật đầu.


Vì thế cho nên hai người cùng nhau đi nhận “việc vặt”, sau đó tốn thời gian gần một tháng nhổ cỏ dại trong phạm vi một trăm dặm một cách cực khổ, cuối cùng mới có thể đủ cống hiến để được chọn pháp môn trong tầng thứ ba của Thần Tiên Cung.


Pháp môn trong tầng thứ ba của Thần Tiên Cung này nếu như ở Hắc Bạch Học Cung thì sẽ được coi là bảo vật trấn cung đấy!


“Ha ha ha, ta cuối cùng cũng có thể có được pháp môn như vậy rồi.” Tiểu Thanh cầm một quyển Càn Khôn Kiếm Điển mà kích động vạn phần. “Ta cuối cùng cũng có thể tìm hiểu Càn Khôn Đại Đạo một cách thực sự rồi.”


“Đây là tùy bút về trận pháp của Thiên Tiên?” Bạch Thủy Trạch cũng cầm một quyển sách về trận pháp, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.


Thật ra thì thiên phú của Bạch thúc và Tiểu Thanh cũng đều rất cao. Bạch thúc ở đây chính là Bạch Thủy Trạch, mặc dù là thần thú nên những phương diện khác tất cả đều khá bình thương, nhưng có một điểm duy nhất khác biệt đó là… trí thông minh bẩm sinh!


Thiên phú của Tiều Thanh về Càn Khôn Đại Đạo lại càng kinh người, lúc còn ở cảnh giới Tiên Thiên, nàng đã có thể xuyên qua không gian. Mặc dù khi đó Tiểu Thanh căn bản không hiểu được ảo diệu của việc dịch chuyển trong không gian, nhưng bản thân là thần thú, cộng với thiên phú của nàng nên chỉ cần có thể cảm ứng đôi chút là có thể thi triển. Không cần hiểu rõ, chỉ cần hơi cảm nhận được thì cũng có thể thi triển được ngay!


Chẳng qua là bọn họ trước giờ chưa gặp được sư phụ tốt mà thôi! Kỷ Ninh thì còn có được Tinh Thần Điện trong Thủy Phủ trợ giúp, hướng dẫn, lại được Điện Tài Tiên Nhân chỉ điểm, nhưng Bạch thúc và Tiểu Thanh thì chỉ là vùi đầu tự học!


Nhưng ở núi Phương Thốn này thì lại khác!


Hai người bọn họ có thể cùng những Nhân tộc, Yêu tộc, và Thần Ma khác trao đổi, đặc biệt là những Thần Ma cấp độ Phản Hư - những kẻ đã sống rất lâu, kiến thức không thua gì Điện Tài Tiên Nhân. Những đệ tử này vì thể diện của Kỷ Ninh nên cũng sẽ thường xuyên chỉ điểm cho Tiểu Thanh và Bạch Thủy Trạch.


Hai người bọn họ thỉnh thoàng còn có thể được đám lão ma đầu Ngân Nguyệt hay Bạch Y Khương Quân chỉ điểm nữa!


Quan trọng nhất chính là…


Bồ Đề lão tổ giảng đạo!


Bồ Đề lão tổ rất ít khi giảng đạo, đôi lúc vạn năm cũng chưa chắc có được một lần. Chẳng qua kể từ lúc thu Kỷ Ninh làm đồ đệ thì Bồ Đề lão tổ lập tức giảng đạo nhiều hơn vài lần, gần như mỗi tháng đều có một lần giảng đạo! Đây cũng là thói quen của Bồ Đề lão tổ, một khi thu nhận đệ tử, ông ta mới có thể giảng đạo thường xuyên, nếu như không thu đệ tử, vậy thì ông ta lâu lâu mới có tâm tình để giảng đạo.


Dù sao chỉ có đệ tử thân truyền mới có thể được lão tổ coi trọng.


Về phần những đệ tử khác thì bình thường ngay cả cơ hội nói chuyện với lão tổ cũng không có.


Cũng vì thế mà tất cả các đệ tự nhất mạch tại núi Phương Thốn đều rất kích động, ngay cả mấy Chân Tiên, Thiên Thần cũng đôi khi tới nghe giảng.


“Không hổ là đạo tổ.” Bạch Thủy Trạch vô cùng kích động, “Nghe đạo tổ giảng đạo một lần còn hơn xa trăm năm tu luyện. Những khúc mắc trong lòng ta tất cả đều được giải đáp, ta cũng đã nắm giữ được một Đạo!”


“Đối với Càn Không Đại Đạo, đạo tổ chắc chắn đã nắm giữ, tùy ý chỉ điểm thôi thì ta liền lĩnh ngỗ rất nhiều. Hiện tại, cho dù là không gian bị phong cấm thì ta cũng có thể thực hiện dịch chuyển không gian.” Tiểu Thanh cũng rất hưng phấn nói.


Một năm nữa lại trôi qua, hai người bọn họ tiếp tục làm việc vặt nửa năm, sau đó lại nhận được pháp môn tầng thứ tư của Thần Tiên Cung.


Những công việc vặt này chẳng qua chỉ là làm việc tay chân, bọn họ chỉ cần bỏ ra chút tâm tư là đủ, thời gian còn lại hai người hoàn toàn có thể tập trung ngộ đạo và tu luyện!


Sau đó lại là ba năm làm việc vặt, rồi lại nhận được pháp môn tầng thứ năm của Thần Tiên Cung.


Lại tiếp tục hai mươi năm làm việc vặt, sau cùng cũng nhận được pháp môn tầng thứ sáu!


Pháp môn tầng thứ sáu này, nếu ở vương triều Đại Hạ thì cũng được xem là nhất đẳng! Hầu hết đều là do Thiên Tiên viết ra, cũng có một số là của Thuần Dương Chân Tiên viết.


Năm thứ hai mươi sáu ở núi Phương Thốn.


“Ha ha ha, ta là vô địch, là vô địch.” Trong tiếng mưa rơi ầm ầm, Tiểu Thanh vô cùng hưng phấn chạy quanh tiên phủ của Kỷ Ninh, bóng dáng của nàng ta liên tục nhoáng lên nhiều lần, thi triển dịch chuyển không gian cực nhanh.


“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh.”


Kỷ Ninh đứng ở cửa tiên phủ, phảng phất như một thanh thiên kiếm, khiến cho người khác không kìm được sinh ra xúc động muốn thần phục.


“Sao ngươi lại là vô địch? Hơn nữa, mưa to thế này mà ngươi còn chạy loạn như vậy.” Kỷ Ninh cười.


“ Tiểu Thanh.” Bạch Thủy Trạch miệng nói tiếng người, “Ngươi rốt cuộc là sao, sao lại kích động như vậy?”


“Ha ha ha…” Từ trong tiếng cười, Tiểu Thanh liền hiện ra ngay trước mặt Kỷ Ninh.


“Chủ nhân, chủ nhân.” Trong mắt Tiểu Thanh tràn ngập hưng phấn, “Ta đã có thể thi triển Đại Na Di rồi! Ta cuối cùng cũng có thể thi triển Đại Na Di rồi!”


“Cái gì? Đại Na Di?” Kỷ Ninh lộ vẻ giật mình.


Lúc trước, khi chém giết Thiếu Viêm Nông thì hắn từng lấy được một tấm đạo phù Đại Na Di, rồi sau đó trong những bảo vật hộ mệnh lấy được tại Thủy Phủ cũng có một tấm đạo phù Đại Na Di nữa. Thông thường, xuyên qua hư không hay dịch chuyển không gian đều được xem là Tiểu Na Di, thực chất cũng chỉ là tiến hành dịch chuyển trong một không gian, có khác nhau cũng là khoảng cách xa gần thế nào mà thôi.


Càng hiểu rõ về không gian thì khoảng cách dịch chuyển càng xa, thậm chí ngay cả không gian bị phong cấm cũng không thể áp chế.


Nhưng một khi hoàn toàn hiểu được Càn Khôn Đại Đạo, nắm giữ Đại Đạo này thì có thể thi triển Đại Na Di. Đại Na Di này có thể là từ một thế giới, trực tiếp dịch chuyển đến một thế giới khác.


Ví dụ như rõ ràng đang ở âm tào địa phủ, thực hiện Đại Na Di liền có thể trực tiếp trở lại hồ Dực Xà tại thế giới Đại Hạ!


Giống như Thiếu Viêm Nông, cho dù là lúc bị vây khốn trong Vu Giang Tiên Phủ thì gã cũng tự tin mười phần, bởi vì gã biết, mặc dù có nguy hiểm hơn nữa thì gã chỉ cần kích phát đạo phù Đại Na Di thì lập tức có thể trở về bên trong bộ tộc tại thế giới Đại Hạ. Đáng tiếc lúc đó gã xem thường Kỷ Ninh, không cho là Kỷ Ninh có gì uy hiếp, đến khi Kỷ Ninh tung ra vòng tròn màu đen kia thì lúc đó Thiếu Viêm Nông muốn trốn cũng đã quá muộn!


“Ta đã bước vào Đại Đạo Vực Cảnh của Càn Khôn Đại Đạo!” Tiểu Thanh kích động nói, “Ta đã có thể thi triển Đại Na Di, ha ha ha… Hiện tại, ta là vô địch, người nào có thể giết ta chứ? Người nào có thể giết ta đây? Ha ha ha, cho dù là đại trận lợi hại, ta cũng có thể chạy thoát.”


Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch cùng cười.


Quả thật Không Thanh Xà đối với không gian có thiên phú kinh người, một khi đạt tới Đại Đạo Vực Cảnh, cùng Đại Đạo hòa làm một thể, liền có thể thi triển Đại Na Di, đây là ghen tỵ đến mức không thể ghen tỵ thêm nữa rồi.


“Chủ nhân, người dạy kiếm pháp cho ta đi, hiện tại ta đối với Càn Khôn Đại Đạo đã có nhận thức sâu sắc hơn, kiếm pháp cũng cẽ cao hơn.” Tiểu Thanh liền nói, nàng vì muốn Kỷ Ninh chỉ dạy nên dứt khoát học kiếm pháp, muốn dung nhập tất cả mọi thứ trong Càn Khôn Đại Đạo vào kiếm pháp.


“Tốt.” Kỷ Ninh gật đầu.


Tiểu Thanh có tiến bộ, nhưng tiến bộ của hắn lại càng kinh người hơn.


Dù sao thì từ lúc Kỷ Ninh bước vào cảnh giới Tử Phủ tại thế giới Đại Hạ đến khi bắt đầu tiến vào núi Phương Thốn, trên thực tế cũng chỉ gần hai mươi năm mà thôi!


Sau khi đến núi Phương Thốn, bản thân được sự chỉ dạy của Bồ Đề lão tổ, lại thường xuyên cảm ngộ trong Tinh Thần Điện của Thủy Phủ, rồi lần lượt cùng với những khôi lỗi kia tỷ thí mà suy nghĩ ảo diệu của kiếm pháp. Thêm vào đó, lại có vô số kiếm thuật để bản thân nghiên cứu! Tiến bộ làm sao có thể chậm được?


Cứ mỗi lần đánh bại một khôi lỗi là có thể chọn một pháp môn. Ví dụ như tỷ thí cùng khôi lỗi cấp bốn, lần đầu tiên khôi lỗi cấp bốn này sẽ sử dụng kiếm thuật, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư… cách chiến đấu của khôi lỗi sẽ có biến hóa. Bắt đầu là kiếm thuật, về sau thậm chí là dùng đao, trường thương, trường côn, cho tới khống chế phi kiếm, khống chế pháp bảo, thao túng trận pháp phụ trợ vân vân… khiến cho khôi lỗi cấp bốn càng ngày càng khó đánh bại.


Chẳng qua thực lực của Kỷ Ninh tiến bộ cũng rất nhanh!


Hắn lần lượt nghiên cứu hơn một trăm bản thư tịch kiếm thuật trong tầng thứ tư của Thần Tiên Cung, mỗi bản đều có thể sánh ngang với Tam Xích Kiếm.


Về sau, Kỷ Ninh lại đánh bại khôi lỗi cấp năm hơn ba mươi lần, tiếp tục nghiên cứu hơn ba mươi bộ thư tịch kiếm thuật khác!


Sau đó, lại nhiều lần đánh bại khôi lỗi cấp sáu, nhận được hơn hai mươi bản thư tịch kiếm thuật tại tầng thứ sáu.


Lại tiếp tục nhiều lần đánh bại khôi lỗi cấp bảy, nhận được mười tám bản thư tịch kiếm thuật.


Mặc dù nghiên cứu rất nhiều thư tịch kiếm thuật, thậm chí trong đó có rất nhiều bản đều do Thiên Thần, Chân Tiên viết ra, lại có một số là tùy bút của đám Đạo Tổ…nhưng Kỷ ninh vẫn lấy Tam Xích Kiếm mà bản thân hao phí nhiều tâm sức nhất để làm hạch tâm, dùng nó để hấp thu những tinh hoa kiếm thuật khác, dung nhập vào trong Tam Xích Kiếm, khiến cho Tam Xích Kiếm không ngừng hoàn thiện, càng lúc càng khác biệt so với kiếm pháp mà Bắc Hành Tiên Nhân ban đầu đã chỉ điểm, biến nó hoàn toàn trở thành một loại kiếm thuật càng thêm lợi hại thuộc về Kỷ Ninh.


Dưới tình huống tu luyện như vậy, thoáng cái Kỷ Ninh đã ở núi Phương Thốn được ba mươi năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK