“Sư huynh, ta chọn bản Lê Thiên này.” Kỷ Ninh nói.
Có Lê Thiên kiếm trận trong tay, tất nhiên phải chọn Lê Thiên rồi.
“Tốt.” Ngân Nguyệt gật đầu, tay khẽ lật, trong tay gã liền xuất hiện một cuốn sách thật dày, chính là toàn bản Lê Thiên kiếm thuật do chính tay Lê Thiên lão tổ viết. Ánh mắt Kỷ Ninh sáng lên, nhận lấy cuốn sách, vừa mở ra nhìn, hắn không khỏi cả người liền chìm đắm vào trong đó. Kỷ Ninh cũng lười đi ra, liền trực tiếp đặt mông ngồi ngay xuống trong tầng thứ chín của Thần Tiên Cung, nghiên cứu bản kiếm thuật này.
…
Hạ qua đông tới, đảo mắt đã qua một năm.
Trong một năm này, Kỷ Ninh cũng không vội vã đi Tam Giới Cung, bởi vì dù sao thì Tam Giới Cung cũng không thể chạy đi đâu được, Kỷ Ninh ở nơi này một năm đã đánh bại khôi lỗi cấp chín ba lần, như vậy kể cả bản Lê Thiên kia thì tổng cộng hắn nhận được ba bản điển tịch kiếm thuật. Tất cả đều là do Đạo Tổ viết ra và đều cũng là nhất đẳng kiếm thuật trong Tam giới!
Kỷ Ninh cẩn thận nghiên cứu, cũng có được một chút tâm đắc, ngay như Lê Thiên thì hắn cũng đã ngộ ra được mười ba thức kiếm pháp!
“Có lẽ nên đi Tam Giới Cung rồi.”
Trời tối, Kỷ Ninh lại đi ra khỏi tiên phủ.
Một năm qua, hắn đã tự thân hoàn thiện cũng như sáng tạo thêm cho Tam Xích Kiếm, đồng thời cũng lĩnh ngộ Lê Thiên kiếm thuật đạt đến một mức nhất định, trong thời gian ngắn khó có thể tiếp tục tăng lên, vậy nên hắn liền quyết định đi Tam Giới Cung.
**
Tam Giới Cung chỉ là một căn gác bình thường, cao khoảng mấy trượng, nhưng lại là nơi có thể xem như thần bí nhất ở núi Phương Thốn này.
Đối với nhất mạch đệ tử tại núi Phương Thốn mà nói, bọn họ có thể thường xuyên tiến vào đạo quan để nghe Bồ Đề Đạo Tổ giảng đạo, nhưng cả đời lại không có tư cách tiến vào trong Tam Giới Cung này. Những người có thể tiến vào Tam Giới Cung thì gần như ai cũng là những kẻ uy danh hiển hách trong Tam giới.
“Khò ~~~”
Tiếng ngáy vang dội lúc cao lúc thấp phát ra từ ông lão gầy gò đang nằm bên ngoài căn gác, cây quạt đặt ở trên ngực cứ thế mà ngủ. Lúc Kỷ Ninh vừa lên núi Phương Thốn thì đã thấy ông lão này nằm ngủ ở đây, cho tới tận bây giờ cũng đã qua ba mươi năm rồi mà Kỷ Ninh chưa từng thấy ông ta tỉnh lại lần nào.
Thế nào mới gọi là giấc ngủ vạn năm, chẳng phải là chỉ ông lão này sao!
“Nhị sư huynh.” Kỷ Ninh đi qua, cung kính nói.
Lên núi đã lâu vậy, Kỷ Ninh cũng hiểu rõ tình huống của Nhị sư huynh này.
Vị Khương sư huynh kia từng nói: “Trong đám môn hạ đệ tử của sư phụ thì chính thức được sư phụ truyền y bát chính là vị Nhị sư huynh này! Nhị sư huynh kiêm tu Phật Đạo, không gì không biết, ngay cả đại thần thông cỡ như Nhất Mộng Tam Giới của sư phụ cũng chỉ có Nhị sư huynh học được. Ta từng xin sư phụ học môn thần thông này, nhưng sư phụ lại nói rằng ta học không được môn thần thông đó. Chỉ có Nhị sư huynh mới có thể học được thần thông này thôi!”
“Đừng thấy Nhị sư huynh nằm đây ngủ. Trên thực tế thì hóa thân của huynh ấy vẫn luôn xông xáo trong Tam giới, để lại vô số truyền thừa, trong Tam giới có bao nhiêu bí mật cũng không thể qua mắt được Nhị sư huynh. Theo ta thấy thì trong đám môn hạ của sư phụ, nếu nói về thực lực thì Đại sư huynh đứng thứ nhất, Nhị sư huynh này chính là thứ hai!” Ngân Nguyệt từng nói qua như vậy.
“Nhị sư huynh của ngươi làm vô số việc thiện, lập được vô tận công đức, từ thời thượng cổ cho tới bây giờ hắn vẫn luôn chân tâm làm việc thiện như vậy. Số mệnh hắn lớn đến mức không thể tưởng tượng. Phật môn và Đạo môn cũng đã mấy lần mời Nhị sư huynh ngươi vào môn hạ của bọn họ.” Bồ Đề lão tổ cũng từng nói như vậy. Khi nhắc tới Nhị sư huynh, ngay cả Bồ Đề lão tổ cũng rất tự đắc.
Hiển nhiên ông ta rất hài lòng với người đệ tự này!
Kỷ Ninh sau khi hiểu rõ lai lịch của Nhị sư huynh thì hắn cũng vô cùng khâm phục vị sư huynh này.
Nhị sư huynh nhờ thần thông Nhất Mộng Tam Giới mà hóa thân của lão hầu như đi qua tất cả mọi thế giới trong Tam giới, tại những thế giới đó lưu lại truyền thuyết của mình, cho nên tiếng tăm của lão ta rất chi to lớn!
Tiếng tăm của Nhị sư huynh cho dù là ở một nơi nhỏ bé như Địa Cầu cũng như sấm bên tai.
“Nhị sư huynh? Tế Điên sư huynh?” Kỷ Ninh gọi.
“Ai gọi ta đó?”
Ông lão gầy gò đang ngủ này sờ sờ lỗ mũi, ánh mắt tỉnh táo mở ra, tựa như chưa từng ngủ, cười tủm tỉm nói: “Ngươi chính là Kỷ Ninh – đệ tử mà sư phụ vừa nhận tại cái thế giới Đại Hạ kia?”
“Đúng thế.” Kỷ Ninh liền nói.
Trong đám môn hạ của lão tổ, thực lực Đại sư huynh thì sâu không lường được, không ai có thể tranh vị trí thứ nhất của gã.
Nhị sư huynh thì tiếng tăm truyền khắp Tam giới, công đức to lớn, số mệnh vô cùng, khiến cho Phật môn, Đạo môn cũng trông mà thèm. Vị Nhị sư huynh này tiêu dao Tam giới, hành thiện vô số, nhưng lại không thuộc sự quản hạt của Phật tổ, cũng không thuộc sự quản hạt của Đạo tổ.
“Sư phụ đã sớm nói cho ta biết, không ngờ lại gặp ngươi nhanh như vậy, mới nhập môn ba mươi năm mà đã tới Tam Giới Cung chỗ ta rồi.” Tế Điên cầm cây quạt khẽ gật đầu, “Vào đi thôi, tất cả điển tịch về thần thông bí thuật trong Tam Giới Cung ngươi đều có thể chọn lựa, chẳng qua Đạo không thể đơn giản mà truyền, cần phải thông qua khảo nghiệm mới có thể học được.”
“Sư đệ hiểu được.” Kỷ Ninh gật đầu.
Mỗi một bản điển tịch kiếm thuật trong Thần Tiên Cung mình cũng là phải trải qua khảo nghiệm mới lấy được đó thôi.
…
Đưa mắt nhìn Kỷ Ninh đi vào trong căn gác, trong con mắt của vị Tế Điên giống như ngủ mà không ngủ kia lấp loáng một tia sáng: “Vị tiểu sư đệ này cũng có tấm lòng son, công đức tại thân. Hơn nữa hắn còn có một khỏa kiếm tâm… Chậc chậc, thật là không ngờ a! Chẳng qua sư phụ sao lại thu hắn làm đệ tử nhỉ?”
Tế Điên hiển nhiên là người hiểu rõ Bồ Đề lão tổ nhất, bản lãnh của Bồ Đề lão tổ thì lão ta cũng là người học được nhiều nhất.
Bồ Đề lão tổ chọn đệ tử, tất cả đều có nguyên nhân, sẽ không thể chọn bừa được.
Hoặc là có đại khí vận!
Hoặc là xuất thân bất phàm!
Hoặc là ngộ tính nghịch thiên!
“Vị tiểu sư đệ này dường như cũng không có mấy thứ đó, chẳng lẽ trên người hắn còn có bí mật gì khác sao?” Nhưng ngay sau đó Tế Điên liền cười một tiếng, đứng dậy đi vào, bắt đầu xem Kỷ Ninh rốt cuộc chọn cái gì.
***
Kỷ Ninh tiến vào trong căn gác, bên trong chia ra ba cái bàn dài, trên mỗi cái bàn đều sắp xếp một số bộ sách giản lược, tổng cộng lại cũng chỉ có mười chính bộ.
Có thần thông, có trận pháp, có bí thuật…
“Chúc Long Chi Nhãn toàn bản?” Kỷ Ninh lúc này đang cầm một bộ sách có tên như vậy, lúc trước ở vương triều Đại Hạ, chính mình chỉ có quyển thượng, nhưng ở trong Tam Giới Cung này lại thấy được toàn bản.
Khẽ lật mở bản giản lược ra.
Trên trang thứ nhất của bản giản lược này có viết khảo nghiệm: “Quét dọn sơn đạo núi Phương Thốn một lần, có thể học.”
“Cái này… Cái này…” Kỷ Ninh kinh ngạc, “Vậy cũng xem là khảo nghiệm sao, hơn nữa cái này cũng với khảo nghiệm ở tầng một Thần Tiên Cung dường như giống nhau y hệt.”
Thần thông đủ để xếp trong một trăm tuyệt thế đại thần thông, nhưng điều kiện để được học vậy mà lại đơn giản đến thế sao.
Quét dọn sơn đạo mà thôi, chỉ cần nửa ngày là xong!
“Thần thông bí thuật trong Tam Giới Cung vốn là do sư phụ sưu tập được.” Vị Tế Điên sư huynh kia lại đi đến, cười tủm tỉm nói, “Chính là để truyền thụ lại cho đệ tử, tất nhiên khảo nghiệm sẽ không quá khó khăn rồi.”
“Nhưng thế này thì cũng quá đơn giản đi, khảo nghiệm tại tầng thứ bảy thứ tám của Thần Tiên Cung so với cái này còn khó hơn đấy.” Kỷ Ninh bất đắc dĩ nói.
“Khảo nghiệm để học môn Chúc Long Chi Nhãn này quả thật khá đơn giản” Tế Điên nói, “Chẳng qua dù sao Chúc Long kia cũng đã sớm bỏ mình, lúc hắn chết đi thì môn đại thần thông Chúc Long Chi Nhãn này của hắn cũng có khá nhiều Đạo tổ trong Tam giới đoạt được! Đây là lý do thứ nhất, lý do thứ hai chính là môn Chúc Long Chi Nhãn này chỉ có đám Thần Ma là có thể tu luyện hiệu quả nhất, nếu các sinh linh khác mà luyện thì đến nay vẫn chưa nghe nói có ai có thể tu luyện môn thần thông này tới cảnh giới như của Chúc Long lúc trước.”
Kỷ Ninh hiểu ra.
Một là tu luyện khó khăn, hai là số lượng Đạo tổ biết thần thông này khá nhiều, cho nên khảo nghiệm mới đơn giản như vậy.
“Đây là khảo nghiệm đơn giản nhất.” Tế Điên nói, “Sư đệ cứ xem kỹ, nơi này có một số thần thông tuyệt đỉnh chân chính, thâm chí có thể nói là độc nhất vô nhị.”
Kỷ Ninh liền tiếp tục xem kỹ.
Rất nhanh… một bộ sách hiện ra trước mắt Kỷ Ninh, phía trên có viết bốn chữ khiến con ngươi Kỷ Ninh co rụt lại, bốn chữ đó chính là Hậu Nghệ Tiễn Thuật.
“Hậu Nghệ?” Kỷ Ninh tất nhiên đã nghe nói tới vị đại năng này, giờ đây hắn đang cầm lên bản Hậu Nghệ Tiễn Thuật lật ra xem.
Danh tự bình thường, nhưng Hậu Nghệ Tiễn Thuật quả thật là một môn đại thần thông!
Hơn nữa, nó so với Chúc Long Chi Nhãn thì càng là đại thần thông mạnh hơn.
“Từ thuở Bàn Cổ khai thiên tích địa đến nay, môn đại thần thông này đủ để xếp trong mười thứ hạng đầu.” Tế Điên nói, “Đây chính là thần thông do chân thần Hậu Nghệ sáng tạo ra, là chỗ dựa để Hậu Nghệ tung hoành trong thế giới thượng cổ thuở ban sơ. Chẳng qua khảo nghiệm của nó lại là khảo nghiệm khó nhất trong Tam Giới Cung!”
“Sư phụ thậm chí có được đại thần thông này của Hậu Nghệ sao?” Kỷ Ninh kinh ngạc.
Xếp trong mười hạng đầu a!
Đây không phải là cùng một cấp độ với Trích Tinh Thủ hay sao? Bản thân sư phụ Bồ Đề lão tổ cũng không thể sáng tạo ra thần thông cỡ này đấy.
“Khảo nghiệm khó thật.” Kỷ Ninh lật xem bên dưới, nhất thời chau mày, khảo nghiệm đúng là có thể xem như khó nhất trong mười chín loại pháp môn của Tam Giới Cung, Kỷ Ninh lại tiếp tục lật xem nội dung của bản giản lược này, “Hậu Nghệ Tiễn Thuật, thì ra là như vậy…”
Kỷ Ninh vừa xem đã hiểu.
Hậu Nghệ Tiễn Thuật và Trích Tinh Thủ đều được xưng tụng là đại thần thông xếp trong mười thứ hạng đầu tiên trong Tam giới hiện nay.
Chẳng qua hai thứ lại hoàn toàn khác biệt.
Trích Tinh Thủ thuần túy là đem bàn tay luyện đến mức so với pháp bảo còn đáng sợ hơn, lúc luyện thành đệ nhị chuyển thì có thể sánh ngang với pháp bảo Tiên cấp, đến đệ tam chuyển thì đã có thể sánh ngang với pháp bảo Thuần Dương! Uy năng của môn Trích Tinh Thủ này lớn đến kinh người! Lực lượng bộc phát cũng kinh người như vậy.
Nhưng Hậu Nghệ Tiễn Thuật lại là một loại kỹ xảo!
Giống như Phong Dực Độn Pháp cũng là một loại kỹ xảo, cần phải hiểu rõ, cần phải thấu triệt, mặc dù cần phải có sự vận dụng thần lực một cách tinh diệu, nhưng đích xác vẫn là một loại kỹ xảo! Cho dù là đám tiên nhân luyện khí, chỉ cần có thể hiểu ra ảo diệu của loại tiễn thuật này thì vẫn có thể thi triển Hậu Nghệ Tiễn Thuật.
“Trích Tinh Thủ dù sao cũng dễ dàng tu luyện hơn, chỉ cần luyện hóa tinh hoa ngũ hành thì có thể khiến cho hai tay ngày càng đáng sợ, thậm chí trong tương lai, có thể dùng một ngón tay để hái sao cũng là bình thường.” Kỷ Ninh thầm nghĩ, “Nhưng thứ mà Hậu Nghệ Tiễn Thuật này cần lại là “ngộ”!”
Hoàn toàn là hai lưu phái khác nhau.
Bởi vì môn Hậu Nghệ Tiễn Thuật này vô cùng khó hiểu, đến tận bây giờ cũng chỉ có vị đại năng Hậu Nghệ kia là có thể dựa vào thần thông này tung hoành thế giới thượng cổ, nhưng lại chưa từng nghe nói có sinh linh nào khác có thể học tốt được môn thần thông này.
“Đừng xem nữa.” Tế Điên ở một bên lắc đầu, “Trong đám môn hạ đệ tử của sư phụ cũng từng có mấy người lấy được môn tiễn thuật này, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là tài thô học thiển mà thôi. Không ai có thể đạt tới cảnh giới như Hậu Nghệ khi xưa. Ngươi xem qua một số pháp môn khác trước đi… tương lai nếu có thời gian thì quay lại học môn Hậu Nghệ Tiễn Thuật này sau cũng được.”
“Vâng.” Kỷ Ninh gật đầu.
Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần là một môn tiễn thuật có thể xếp trong mười thứ hạng đầu từ lúc Bàn Cổ khai thiên địa tới này! Chính mình nhất định phải học được!
Tất nhiên cũng không cần phải gấp.
Kỷ Ninh lúc này lại bắt đầu xem một bản pháp môn khác, bỗng nhiên, có một quyển pháp môn khiến cho ánh mắt của hắn sáng lên, trên quyển sách này có bốn chữ to, đó là “Bát Cửu Huyền Công”.