Nhìn thấy trong quá trình uống rượu anh vẫn mỉm cười, Lâm Khả Tâm một chút cũng không vui, vì cô biết đó chỉ là nụ cười bên ngoài thôi, cô thậm chí có thể nhìn ra được lúc này anh thập phần không vui hơn nữa lúc nâng ly cứ như kiểu tìm cầu một phần giải thoát.
Nhưng biết thì có ích gì? Cô không thể giúp anh giải quyết phiền não, mà người như anh cũng sẽ không để cô giúp đỡ, chỉ vậy cô cảm giác mình thật vô dụng thôi.
Chậm rãi, nhóm đại thúc cũng phát hiện Tư Đồ Viêm không đúng, làm ơn, người bình thường làm sao có thể liều mạng như vậy, dù tửu lượng có tốt cũng không thể uống quài như thế? Không được, nếu như cứ bồi Tư Đồ Viêm uống không xong, căn bản là lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn!
"Tửu lượng của Tư Đồ Tổng Tài thật tốt, nhưng tôi bỗng nhớ có chút việc phải
đi. "
"Ai, từ từ, tôi và anh cùng nhau đi." "Tôi cũng vậy."
Cả nhóm đại thúc làm bộ có lỗi, một đám lui tràng, đến cuối chỉ còn lại một mình Tư Đồ Viêm.
Bất quá dù không ai mời Tư Đồ Viêm uống rượu nữa nhưng anh vẫn cứ uống, guống như không chứng minh mình uống lợi hại sẽ không từ bỏ.
Rốt cục, Lâm Khả Tâm nhịn không được nửa, cô đi lên, giật cái ly trong tay anh
, mà anh vì uống nhiều nên hành động cũng chậm đi, lúc này anh không tránh
động tác của Lâm Khả Tâm
Không chỉ thế, đương lúc anh muốn đoạt lại ly rượu anh thậm chí còn không làm được, anh híp mắt, dùng ngón tay run run chỉ vào Lâm Khả Tâm: " Lâm Khả Tâm, đưa ly rượu lại cho tôi."
"Đủ rồi, Viêm, anh đã uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa." Lâm Khả Tâm cắn răng cự tuyệt nói
Lâm Khả Tâm, em lại một lần nữa dám đối nghịch với tôi! Em......" Tư Đồ Viêm vừa nói vừa mại bước chân đến phía Lâm Khả Tâm, nhưng vừa đi được 2 bước anh sẫy bàn chân, trong nháy mắt sẽ ngã sấp xuống.
"Cẩn thận." Lâm Khả Tâm bỏ ly rượu trên bàn, nhanh chân chạy đến dùng chính thân thể của mình đỡ lấy anh.
"Đủ rồi, anh đã uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa." Lâm Khả Tâm gầm lên.
Lâm Khả Tâm, em đừng đụng tôi! Tránh xa tôi tra một chút, đừng giả vờ hảo tâm nữa, cút cho tôi, đi tìm Cố Ca Ca đi, cút" mỗi một câu của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy khí lực không còn, nhưng cô vẫn cắn răng, cố gắng đỡ anh.
"Viêm, anh say rồi, đi, chúng ta về nhà."
Lâm Khả Tâm nói xong, định đỡ anh lên xe nhưng cô còn chưa động đã bị anh đẩy ra, mà anh cũng vì mất thế liền té xuống đất: " Tôi nói, đừng đụng tôi, tiện nhân."
Biểu tình chán ghét trên mặt anh không thể rõ ràng hơn, điều này làm cho Lâm Khả Tâm không thể thở được, cái gì còn khổ hơn so với việc chính mình bị người mình yêu chán ghét?
"Được, em đi, em đi......" Nói xong, Lâm Khả Tâm xoay người hướng ra ngoài cửa, mà Tư Đồ Viêm nhìn theo bóng dáng cô không khỏi nắm chặt tay.
Cô làm sao dám......Làm sao nói đi là bỏ đi ngay như vậy? Mặc kệ là ai cho phép, anh cũng sẽ không cho phép, trận trò chơi này chỉ đến khi anh chán rồi cô mới có thể rời đi, cô là của anh!
Ngay tại lúc Tư Đồ Viêm muốn đuổi theo, lại thấy Đại Vĩ sốt ruột chạy vào: " Tổng Tài, tôi đến đỡ anh"
Đại Vĩ nói xong, đỡ Tư Đồ Viêm đứng lên, sau đó hướng ra bãi giữ xe.
"Đại Vĩ, là cô ấy kêu cậu tới?" Tuy Tư Đồ Viêm không nói rõ là ai nhưng Đại Vĩ hiểu 「cô ấy 」 chính là Lâm Khả Tâm.
"Đúng vậy, vừa rồi Lâm Tiểu Thư chạy tới nói khí lực quá nhỏ không thể đỡ anh nói tôi nhanh đến giúp, Tổng Tài, Lâm Tiểu Thư đối với anh thực......" Đương lúc Đại Vĩ quay đầu, thì Tư Đồ Viêm đã ngủ rồi.
Bên trong xe, Lâm Khả Tâm ngồi phía sau, có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi thấy Đại Vĩ đỡ Tư Đồ Viêm, cô mới yên lòng, cô giúp Đại Vĩ mở cửa xe, anh cẩn thận đặt Tư Đồ Viêm nằm đằng sau, mà đầu gối lên đùi của Lâm Khả Tâm.
Nhìn thấy Tư Đồ Viêm ngủ, Lâm Khả Tâm không khỏi vươn tay, giúp anh sửa lại một chút tóc hỗn độn, đúng, cô thật sự vô dụng, cho dù anh làm khó dễ cô bằng mọi cách thậm chút còn đuổi cô đi, cút đi, nhưng cô vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn khi lúc anh cần cô nhất.