"Nói đủ chưa?" Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm giận đến phát run
Nhưng anh vẫn bộ dạng lạnh nhạt: " Đủ? Cô làm nhiều chuyện đê tiện vậy, tôi thế nào mà nói đủ?"
Chết tiệt, Lâm Khả Tâm nhịn không được cả người run rẩy." Tư Đồ Viêm, anh có thể không tin rằng em yêu anh nhưng anh không thể vu tội em câu dẫn Cố Ca Ca."
"Vu tội?" Tư Đồ Viêm khinh thường nở nụ cười: " Cô làm nhiều chuyện không biết xấu hổ, chẳng lẽ còn ngại ngùng thừa nhận? Thật sự làđánh chết cũng không chịu sửa ha. Tôi phải bái phục cô thật đó."
" Tư Đồ Viêm, anh hỗn đản." Bất chấp hậu quả gì, Lâm Khả Tâm nói ra một câu
, mà nụ cười trên mặt Tư Đồ Viêm liền biến mất.
"tốt lắm, tốt lắm......" Tư Đồ Viêm một bên đứng dậy một bên vỗ vỗ tay đi đến trước mặt Lâm Khả Tâm.
"Thật không nghĩ tới Lâm Khả Tâm lại có lá gan lớn vậy, chẳng lẽ vì hôm nay cô giúp Cố Thiếu Kiệt nên liền xem anh ta là chỗ dựa? Tôi nói cho biết, đừng nằm mơ" Nói xong, Tư Đồ Viêm liền đem Lâm Khả Tâm bổ nhào lên giường.
" Tư Đồ Viêm, anh làm cái gì?Buông"
"Tôi chỉ muốn cho cô xem, rốt cuộc Cố Thiếu Kiệt có thể giúp cô không? Ví dụ như hiện tại" Vừa dứt lời, Tư Đồ Viêm hung hăng cắm một ngụm lên vai Lâm Khả Tâm.
.."Đau quá, Tư Đồ Viêm, anh điên rồi" Lâm Khả Tâm đau đến nước mắt liền nhanh chảy ra
"Cô mắng tôi điên? Nói cho cô biết tôi có thể điên cuồng hơn thế này nữa." Nói xong, anh liền túm lấy tay Lâm Khả Tâm, sau đó dùng phương thức tàn bạo cởi bỏ đồ trên người cô.
Lâm Khả Tâm muốn đẩy anh ra nhưng tay đã bị đặt phía sau, căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể cầu xin anh: " Không cần, hôm nay là kì nguy hiểm"
Nhưng Tư Đồ Viêm như không nghe lời cô nói, nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo
trên người cô, sau đó anh cúi thân, thỉ thủ nói " Cô không phải nói yêu tôi sao? Vậy sinh cho tôi đứa con để chứng minh tình yêu của cô đi."
"Không, đứa nhỏ phải là được sinh ra trong tình yêu, nhưng anh không yêu em
,anh hiện tại chỉ là giận cá chém thớt, như vậy đứa nhỏ sinh ra sẽ không hạnh phúc, cho dù anh hận em thì đứa nhỏ cũng là vô tội." Lâm Khả Tâm nhớ rõ, anh rất thích có con nên cô tưởng anh sẽ vì vậy mà tha cho cô, nào ngờ tiếp nhận lại cô chỉ thêm tuyệt vọng thôi.
"Kia thế nào? Có phải không may mắn có dòng máu sự thấp hèn của cô sao?" Nói xong, anh thậm chí không để cô có thời gian phản ứng, liền mạnh mẽ tiến nhập vào trong cơ thể của cô, anh điên cuồng mà đoạt lấy.
Biết tất cả đều không thể ngăn lại, Lâm Khả Tâm không phản kháng mà chỉ lựa chọn chấp nhận.
Lúc Tư Đồ Viêm phóng xuất ra toàn bộ tình cảm, anh thoả mãn nằm ngủ, Lâm Khả Tâm lặng yên đứng dậy,đi vào phòng tắm tẩy rửa chất lỏng hỗn hợp trên người, sau đó mới ra giường nằm ngủ.
Là ai nói, yêu một người sẽ trở nên nhỏ bé trong toàn thế giới? Mà người nhỏ bé như cô chỉ có thể chờ mong đêm nay qua đi, rồi mọi thứ sẽ khôi phục lại bình thường.
Đáng tiếc Lâm Khả Tâm còn không biết cái gì gọi là 「bình thường 」, bất quá là cô chọn biểu tình cam chịu, ngay tại lúc cô nhắm mắt, đang dần tiến vào giấc ngủ, Tư Đồ Viêm một bên nỉ non nhất thời đánh lui tất cả ủ rũ của Lâm Khả Tâm.
" Sa Sa......"
Sa Sa? Hách Sa Sa? Lâm Khả Tâm không thể tin vào những gì mình nghe, cô thậm chí cảm thấy mình đã nghe lầm nhưng câu tiếp theo liền phủ định sự nghi ngờ của cô
"Không cần gả cho Cố Thiếu Kiệt......Không cần......" (ha, thì ra là vậy.!!!!!! Thúi cho chị Tâm!
Kia trong nháy mắt, cả người Lâm Khả Tâm trở nên cứng ngắc... Không cần gả cho Cố Thiếu Kiệt......Người Tư Đồ Viêm nói không phải Hách Sa Sa thì sẽ lài ai nữa?
Lâm Khả Tâm chậm rãi quay đầu nhìn Tư Đồ Viêm nằm cạnh, chỉ thấy anh cau mày, nhìn thoạt rất đau khổ, giống như anh uống rượu điên cuồng lúc nãy.
Lâm Khả Tâm cảm thấy mình hiểu được cái gì đó nhưng cũng không phải quá rõ
, Tư Đồ Viêm thích Hách Sa Sa? Không có khả năng, anh chỉ là vừa quen biết Hách Sa Sa? Bất quá cũng không hẵng, dù sao Sa Sa rất hay cùng Hách Thúc Thúc ra ngoài tham gia tiệc, có lẽ anh đã từng gặp qua Hách Sa Sa thì sao.
Tuy rằng nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, nhưng căn bản cô cũng không có lòng dạ mà lo lắng, bây giờ chỉ có một điều tràn ngập trong đầu cô chính là —— Tư Đồ Viêm thích Hách Sa Sa.