, bởi vì phụ nữ bên anh không thiếu, búng tay một cái sẽ có rất nhiều người tự vây quanh, nhưng qua một lúc, anh vô tình lướt qua, liền thấy Lâm Khả Tâm đập mấy vỏ chai rượu trước mặt, có lẽ biểu tình khổ sở của cô đã đánh tiếng lòng của anh, nên tầm mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, thật lâu cũng không rời.
Cho nên khi người đàn ông đáng khinh bỏ thuốc vào ly rượu XO cho cô, thì anh cũng thấy rõ.
Bị Tư Đồ Viêm nói trúng tim đen, người đàn ông đáng khinh bắt đầu chột dạ: " Tôi.. tôi không biết anh nói gì."
"A, thật không?" Tư Đồ Viêm nói xong, liền dùng một bàn tay chế trụ hai cổ tay của gã đàn ông đáng khinh, sau đó móc từ túi của hắn ra mấy viên thuốc..
Ngay lúc mọi người còn chưa biết phản ứng thế nào thì Tư Đồ Viêm liền dùng tay mở to họng của người đàn ông ra rồi nhét toàn bộ thuốc vào.
Xong xuôi tất cả, Tư Đồ Viêm mới thả lỏng cổ tay của gã ta, chỉ thấy gã ta quỳ trên mặt đất, cố gắng móc họng ói hết thuốc ra nhưng đáng tiếc thất bại.
Sắc mặt của gã ta trở nên tái nhợt - Thảm.. thảm... cư nhiên một lần uống nhiều X thuốc như vậy, cái này khả xong rồi..
Vì quá khiếp sợ, người đàn ông đáng khinh nói tên viên thuốc ra, mà lúc hắn biết được thì đã muộn.. Mọi người nghe đến "X thuốc" liền bật người hiểu được mọi chuyện..
"Tôi đã nói người này nhìn qua không giống người tốt, quả nhiên lại đi hạ dược một nữ sinh."
Mọi người vây quanh bàn tán, giờ phút này, người đàn ông đáng khinh kia hận không có cái hố để chui xuống.
Thậm chí ngay một cô dọn vệ sinh của quán bar nhịn không được liền nói: " Không biết có bao nhiêu cô gái bị gã ta dùng thủ đoạn hạ lưu này hại rồi, đúng là yểu thọ a! Cũng may hôm nay bị vạch mặt, nếu không chẳng biết được gã ta sẽ làm gì với cô gái này......"
Nghe xong, mọi người càng tức giận, một người đàn ông tinh tráng đứng ra nói: "Đúng đúng, người này thật quá đáng, vô cùng phẫn nộ! Đến, các anh em, chúng ta cùng nhau giáo huấn anh một chút, coi như giúp cô gái này trút giận."
"Được, đánh nó." Trong đám người không ngừng đồng thanh, người đàn ông đáng khinh sợ tới mức muốn nhanh chốn đi nhưng vì dượu đã phát tát nên một câu nói cũng chẳng ra, chỉ tuỳ ý để mọi người đấm, người đá mà thôi.
Thấy hắn bị trừng phạt, Tư Đồ Viêm vốn tính sẽ vậy mà rời đi, nhưng trước đó, anh nhịn không được liếc Lâm Khả Tâm một cái,cũng chính cái liếc đó mới làm cho anh tổng cảm thấy không nên để cô ở một mình trong quán bar nữa.