Mục lục
Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì ba người không hiểu bên trong là tình huống gì, lo lắng đến kẻ vệ sĩ vạm vỡ sẽ làm người bị thương, nếu ba người xông vào sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nên ba người quyếtn định xử lý kẻ vạm vỡ.

Về phần ngoài bởi vì là kho hàng của Tần Thị nên người đứng ngoài cửa phỏng chừng là người của Tần Thị, sẽ để Tần Hữu Minh can thiệp " Khụ khụ......"

Tần Hữu Minh thanh thanh giọng, xuất hiện trước hai người ngoài cửa, hai người vừa thấy liền bật người đứng thẳng: " Xin Chào Chủ Tịch"

Tuy rằng hai người ngoài cửa này giải quyết tốt lắm nhưng Tần Hữu Minh hiểu rõ người bên trong sẽ không dễ dàng như vậy.

"Các người ở đây làm gì? Bên trong có gì sao?"

Đối mặt với câu hỏi của Tần Hữu Minh, hai người bảo vệ không lập tức trả lời mà nhìn thoáng qua nhau, làm như lo lắng có nên nói ra không.

"Nói." Tần Hữu Minh bày ra dáng vẻ uy nghiêm, vì vậy hai người bảo vệ đầu tiên là cả kinh, sau đó bật người ngoan ngoãn hồi đáp: " Thưa Chủ Tịch, là Hiểu Linh Tiểu Thư kêu chúng tôi đứng đây canh gác, vừa rồi Hiểu Linh Tiểu Thư cùng một người nam nhân vạm vỡ ôm đứa nhỏ thêm một người phụ nữ vào đây."

"Cái người đàn ông kia, các người quen biết sao? Anh có mang súng hay là gì không?"

Hai người bảo vệ nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu: " Chúng tôi chưa bao giờ gặp qua người đó, về phần có mang súng hay không chúng tôi cũng không để ý......"

Tần Hữu Minh suy nghĩ một chút, sau đó phất phất tay: " Tốt lắm các ngươi có

thể đi rồi nhưng để quần áo lại đây"

"A? Để, để quần áo lại? Vậy nói chính là chúng tôi sẽ mặc cái gì......?" Nghe được yêu cầu của Tần Hữu Minh, hai người bảo vệ thi nhau hỏi.

Tần Hữu Minh nhíu con ngươi lại: " Không nên nói nhiều điều vô nghĩa còn mau không cởi? Nếu không cởi tôi liền đá văng hai người."

"được, được, chủ tịch ngài đừng nóng giận, chúng tôi cởi, cởi." Nói xong, hai người vội vàng cởi bỏ áo khoác, tè quần chạy đi.

Nhìn quần áo, Tần Hữu Minh tự hỏi, dù sao người vạm vỡ có thể vì Tần Hiểu Linh mà cướp đi Lâm Khả Tâm trên tay anh, điều này có nghĩa gã ta rất nghe lời Tần Hiểu Linh, cho dù chính anh là chủ tịch phỏng chừng đối phương cũng sẽ không quan tâm, nên bọn họ có thể dùng biện pháp buông tay đọ sức.

............

Bên trong cánh cửa

"Cameras đã cài tốt rồi, kế tiếp nên đối phó con quỷ nhỏ này đi?" Người vạm vỡ đối với Tần Hiểu Linh nói, liền xoa xoa tay dùng ánh mắt háo sắc nhìn Lâm Khả Tâm.

Lâm Khả Tâm thấy vậy lui về sau, nhưng vì tay chân chói chặt nên cô cũng không

thể dịch chuyển xa được liền bị nam nhân túm về.

"Từ từ." Tần Hiểu Linh gọi nam nhân lại, mà này làm cho anh mất hứng, hừ một tiếng

"Kia một tiếng vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Bất mãn gì sao? anh bất quá chỉ tới giúp tôi cường bạo cô ấy, đừng nói cho tôi biết anh cũng coi trọng con tiểu tiện nhân này." Tần Hiểu Linh không vui nén giận nói.

Nghe Tần Hiểu Linh nói vậy, tên đàn ông vội vàng tiến lên hùa theo: " Như thế nào có thể? Đây chính là tôi giúp cô bắt cóc, cũng là cô tìm tôi cường bạo cô ta, sau đó thu lại, tôi đều nghe lời cô, không nói 2 lời còn không phải giúp cô sao?"

"Không nói hai lời?" Tần Hiểu Linh khinh thường " Hừ " một tiếng " Nếu tôi không phát sinh quan hệ cùng anh, anh sẽ giúp tôi sao? Hơn nữa nói không chừng anh chính là vì có thể lên giường với phụ nữ khác nên mới giúp tôi."

Người đàn ông vỗ vỗ vai của Tần Hiểu Linh "Cô nhìn cô xem, ghen cái gì? Tin tưởng tôi, trái tim tôi chỉ có một mình cô, nếu cô không vui tôi sẽ không đụng nữ nhân kia." Tuy rằng người đàn ông muốn đụng Lâm Khả Tâm đến chết nhưng hắn vẫn giả vờ nhưng không sao, lấy lui để tiến, cái này Tần Hiểu Linh tin là thật, đáp ứng xuống: " Được tôi tin tưởng anh, bất quá gỡ miếng băng keo dán miệng nó ra, tôi muốn con tiện nhân này thống khổ kêu thảm, cầu tôi buông tha

, ha hả."

Chỉ là nghĩ đến màn kia, Tần Hiểu Linh liền kích động, sau đó, người đàn ông tiến lên tháo miếng băng dán miệng của Lâm Khả Tâm ra, rồi bắt đầu xé quần áo của cô.

"Không, đừng làm vậy, cầu các người buông tha tôi." Tần Hiểu Linh vung tay lên: " Chờ một chút."

Người đàn ông dừng động tác, khó hiểu nhìn Tần Hiểu Linh, cô ta tiến lên ngồi xổm trước mặt Lâm Khả Tâm " Buông tha cho cô? Mắc cười, vất vả lắm mới có cơ hội này như thế nào mà không trả thù? Nói cho tôi biết bây giờ cô sợ hãi lắm đúng không? Bất lực lắm đúng không? Có phải hay không đang hy vọng Tư Đồ Ca tới cứu cô? tôi nói cho cô nghe, Tư Đồ Ca sẽ không tới cứu cô, hơn nữa tôi sẽ đem đoạn hình ghi hôm nay cho anh ấy xem, chờ khi anh ấy nhìn cô bị người đàn ông khác đặt dưới thân, thì anh ấy sẽ không yêu cô nữa."

Lúc này Lâm Khả Tâm mới hiểu được nguyên lai Tần Hiểu Linh làm vậy là vì Tư Đồ Viêm.

Lâm Khả Tâm hô to: " Tần Hiểu Linh, cô điên rồi, cho dù cô làm vậy, Tư Đồ

Viêm cũng không thích cô."

Nge nói thế, sắc mặt Tần Hiểu Linh trở nên biến sắc, hung hăng tát cho Lâm Khả Tâm một cái: " Cho dù anh ấy không thích tôi thì tôi cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có được Tư Đồ Ca."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK