"Không cần, Em không mệt."
Nhưng đối với anh mà nói, ôm cô làm cho anh rất thích, nên không tính liền vậy mà buông tay: " Em ngủ thêm chút nữa đi." dừng một chút, anh bổ sung nói: "Nghe lời anh."
Hai chữ cuối tràn đầy mị hoặc làm cho Lâm Khả Tâm thiếu chút nữa liền gật đầu.
Nhưng cuối cùng cô vẫn thẹn thùng, không muốn để cho anh phát hiện, liền đẩy anh ra một phen: "Em không muốn ngủ nữa, anh buông tay ra, em đi làm đồ ăn sáng cho anh, hơn nữa nếu như em không dậy, không chừng chó con sẽ cào nát cửa."
Như là nghe được lời nói của Lâm Khả Tâm, Tiểu Bắc Kinh càng lúc cào cửa càng mạnh hơn, làm cho Lâm Khả Tâm và Tư Đồ Viêm không khỏi bật cười..
"Xem ra anh nên đổi một cái cửa bằng inox " Một bên, Tư Đồ Viêm trêu đùa, một bên bỏ tay ra nhưng trên mặt không chút tình nguyện.
Lâm Khả Tâm đứng dậy, nhặt quần áo mặc lại.
"Sáng nay anh muốn ăn gì?" Lâm Khả Tâm thuận miệng hỏi một câu
Tư Đồ Viêm nghĩ nghĩ, nhưng chẳng biết ăn gì: " Tuỳ em, anh không kén ăn."
Đối với người bận rộn như anh, có ăn là tốt lắm rồi, làm gì mà chọn lựa? Huống chi tay nghề của cô cũng không tệ.
Mặc quần áo vào, Lâm Khả Tâm mở cửa ra, lúc này Tiểu Bắc Kinh chạy vào phòng ngủ, quẩy quẩy đuôi cọ cọ vào chân của cô, cô ôm lấy Tiểu Bắc Kinh đang làm nũng, sau đó giơ lên trước mặt: " Chó con à, con nói xem ba ba không có kén ăn, vậy còn con, sáng nay con sẽ ăn gì? Mẹ làm cho con nha."
Bất quá Chú Chó con còn chưa mở miệng thì Tư Đồ Viêm liền giành trước: " Đợi chút, Ba Ba của nó, em đang nói anh sao?"
"Đúng đó." Lâm Khả Tâm nhìn Tư Đồ Viêm, bày ra một dạng đương nhiên” " Bình thường người ta nuôi chó không phải kêu vậy sao?"
Tuy rằng anh đã gặp qua tình huống này nhưng để gọi là cẩu ba ba không được tự nhiên, dù sao thấy Lâm Khả Tâm cao hứng, anh cũng không nói thêm gì: " Được rồi, chỉ cần em vui là được, cẩu mụ mụ. "
"Ừh" Lâm Khả Tâm cũng thật cao hứng, ánh mắt trở nên sáng loá. "Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ba ba con nào "
Nhìn theo bộ dáng của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm bất đắc dĩ lắc đầu nhưng trên mặt nở ra nụ cười hài lòng.