, cô biết bây giờ Tần Hiểu Linh đã rất điên cuồng, nên chính mình nói gì cũng không có lợi.
Tần Hiểu Linh nhìn gã đàn ông, mang theo oán giận nói: " Làm cho tôi."
Dừng một chút, Tần Hiểu Linh cắn răng, hung hăng bổ sung: " Tàn bạo nhiều lên, làm cho cô ta càng kêu thảm càng tốt."
Được mệnh lệnh của Tần Hiểu Linh, gã đàn ông nuốt nước miếng,bàn tay thô ráp liền hướng đến thân thể của Lâm Khả Tâm, Lâm Khả Tâm không khỏi run rẩy, nước mắt tuôn ra, làm cho Tần Hiểu Linh thêm đắc ý.
Vừa vặn lúc đó. "Đông"
Ngoài cửa truyền đến một tiếng nổ, sau đó chính là tiếng la hét của đàn ông. "Đau quá, anh là ai?"
"Khả Tâm, Khả Tâm!! Anh tới cứu em" "Từ từ, anh không thể vào"
"Vô nghĩa, tránh ra."
"Không tốt có người xâm lấn."
............
Kế tiếp, bên ngoài cửa truyền đến âm thanh hô quát, âm thanh kêu đau, cùng với đòn nghiêm trọng vào cánh cửa......nghe thôi thì biết bên ngoài lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Bên trong, vì khẩn trương Tần Hiểu Linh và gã đàn ông đã dừng lại động tác cùng nhìn ra cửa.
Một lát sau, âm thanh bên ngoài không còn, không khí càng thêm khẩn trương. "Mau ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì." Tần Hiểu Linh sai gã đàn ông ra ngoài. Nghe vậy, gã đàn ông buông lỏng Lâm Khả Tâm, cảnh giác hướng ra ngoài cửa.
Ra cửa, gã đàn ông thấy hai người bảo vệ giữ Cố Thiếu Kiệt, mà quần áo của anh lại không chỉnh tề như ý đồ phản kháng.
"Sao lại thế này?"
"Báo cáo," Một trong 2 người bảo vệ nói:" Vừa rồi người đàn ông này muốn xông vào kho hàng, trải qua một phen đánh nhau, đã bị chúng tôi ngăn cản."
"Buông, tôi muốn vào cứu Khả Tâm." Cố Thiếu Kiệt giãy dụa, kia bộ dáng không phục làm cho gã đàn ông hưng trí.
Gã đàn ông bước đến trước mặt Cố Thiếu Kiệt, nhìn kĩ anh.
"A, tiểu tử như mày cũng muốn xông vào a? Được, dũng khí không tồi, nhưng
đầu óc......thì có khuyết điểm."
Nói xong, hắn liếc nhìn hai người bảo vệ một cái.
"Các người làm không tồi, tôi mang người đàn ông này vào trong, hai người tiếp tục ở đây canh gác, mặc kệ gió thổi lay cỏ đều phải báo cho tôi biết có nghe không?"
"Nghe được." Bọn bảo vệ lưu loát nói.
Gã đàn ông hài lòng gật gật đầu, sau đó đè Cố Thiếu Kiệt vào trong.
"Tốt lắm, ngoan ngoãn theo tao vào, đừng dở thủ đoạn gì bằng không tao sẽ không cam đoan sẽ làm gì đâu."
Ngay tại khắc gã đàn ông xoay người, phía sau hai người bảo vệ liếc nhìn nhau một cái, đồng thời tiến lên, động tác lưu loát chặn tay nam nhân lại.
"Các người, các người làm cái gì? Phản saao? Mau buông ra, cẩn thận tao nói cho Tần Hiểu Linh, các người sẽ bị đuổi đi".
Nghe nói thế, Cố Thiếu Kiệt nở nụ cười với " 2 người bảo vệ". " Tần Hữu Minh, anh ta nói anh là cá mực a?"
"Bảo an" bên trái nâng đầu, khinh thường nhếch miệng " Nếu vậy để xem, tôi muốn biết ai dám để cho chủ tịch cuốn gói ra đi?" Lời nói của Tần Hữu Minh làm cho nam nhân cả kinh
"Đổng......Chủ Tịch, ngươi không phải bảo an sao?"
"Ai nói mặc quần áo bảo an thì sẽ là bảo an? Nếu nói vậy, mày không phải là mặc quần áo cầm thú?" Tần Hữu Minh hèn mọn trả lời
Lúc này, người " bảo an" bên tay phải đã không còn kiên nhẫn. "Đừng nói điều vô nghĩa với anh, vào kế hoạch kế tiếp".
Không có sai, đó là Tư Đồ Viêm, thần tình lo lắng, nếu không sợ đến sự an nguy của Lâm Khả Tâm anh đã sớm vọt vào.
Chỉ thấy Cố Thiếu Kiệt hé ra trong túi ấn ra một câu: " Không cần ý đồ giỡn thủ đoạn gì, bằng không tôi sẽ không cam đoan làm ra cái gì đến."
Cố Thiếu Kiệt đem toàn bộ nội dung của gã đàn ông trả lại cho hắn, gã đàn ông trước mặt, lớn tiếng đọc nội dung.
"Hiểu Linh Bảo Bối, ra đây một chút"
Bên trong truyền đến âm thanh của Tần Hiểu Linh " Đi ra ngoài? Ra ngoài làm cái gì?"
Gã đàn ông tiếp tục đọc nội dung trên tờ giấy: " Yên tâm, người tấn công đã bị tôi chế phục, anh ta nói muốn gặp cô."
"Anh ta là ai vậy? Tôi làm chi để gặp anh ta?" Tần Hiểu Linh cũng không hành
động mà mang theo cảnh giác hỏi.
"Anh ta nói là Tư Đồ Viêm, bất quá nếu cô không ra tôi liền xử hắn, miễn cho tin tức của chúng ta bị phát ra ngoài."
Quả nhiên vừa nói những lời này Tần Hiểu Linh liền rơi vào bẫy. "đừng, ngàn vạn lần đừng đụng anh ấy, tôi sẽ ra."
Nghe được Tần Hiểu Linh trả lời, Tư Đồ Viêm thật nhanh cầm dao, đánh gã đàn ông xỉu trên mặt đất, sau đó ba người nhìn nhau vừa lòng cười.
Ba người vốn không hợp nhau, nhưng tại thời khắc chung một trận đánh thì phối hợp rất ăn ý, đây là tình cảm căn bản lúc trước bọn họ không bao giờ nghĩ đến.