Tư Đồ Viêm cầm tay Lâm Khả Tâm, bởi vì kích động nên giọng nói cũng lớn hơn hẳn, thấy bộ dạng kích động của anh, trong lòng cô bỗng nghĩ " Tuy rằng bình thường anh đối với cô cũng không được tính là tốt, nhưng anh nhất định sẽ là người ba tốt.."
Bất quá vì vậy mà lời nói tiếp theo của Lâm Khả Tâm thập phần áy náy: " Em chỉ là muốn nghĩ trước thôi, chứ em không có mang thai......"
Quả nhiên, nghe được lời giải thích của cô, bộ dạng kích động của Tư Đồ Viêm liền hụt hẫng, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định nên tiếp tục hỏi: " Thật sự không có?"
Anh thậm chí hoài nghi vì sợ điều khoản trên hợp đồng nên cô mới cố tình giấu.
Lâm Khả Tâm thật sự lắc đầu: "Hẳn là không có, ít nhất hiện tại em không có cảm giác buồn nôn, em nghe nói mang thai không phải lúc nào cũng muốn ói sao?"
Tư Đồ Viêm thấy Lâm Khả Tâm nói chân thành như vậy, anh biết cô không nói dối...
Cũng đúng, từ lúc hai người phát sinh quan hệ cũng không lâu, cho dù mang thai, cũng phải ba tháng mới thấy, nào có nhanh như vậy?
Nghĩ nghĩ, anh thả lòng tay ra, thở dài.. Thấy anh hụt hẫng, trong lòng Lâm Khả Tâm một trận áy náy, cô không khỏi lộ ra vẻ mặt có lỗi: " Cái đó, em không nghĩ anh thích đứa nhỏ như vậy, làm cho anh mừng hụt rồi, xin lỗi."
Tư Đồ Viêm khoanh tay: " Không sao, là anh nghĩ nhiều."
Dừng một chút, anh khôi phục lại biểu tình bình thưpờng, cười nói: " Bất quá, Lâm Khả Tâm em cũng thật ra, chẳng những yêu cầu đối với cún con không cao mà ngay tên đứa nhỏ cũng tầm thường như vậy".
"Cái gì? Như thế nào tầm thường?" Lâm Khả Tâm bất mãn nói.
Tư Đồ Viêm trảo mắt nhìn cô một cái: " Em nghĩ lại xem, khi ba mẹ đặt tên cho con mình không phải hết sức phức tạp sao? họ phải suy nghĩ sâu xa mới tìm ra.. Còn em thì sao? Em cư nhiên kêu con là " Tiểu Bảo", cái tên tầm thường này,em nói xem không phải em không có đầu óc chút nào?"
"Tiểu Bảo" thì có gì không tốt? Rất đáng yêu a! Hơn nữa nói không chừng tên của cún cũng giống vậy, đúng là tên rất phổ biến nhưng có ai gọi vậy đâu?" Lâm Khả Tâm nói xong, vì cao hứng nên miệng cũng chu ra.