Ngay từ đầu, Lâm Khả Tâm còn đẩy anh ra nhưng vì nụ hôn đó quá mãnh liệt, cô làm sao ngăn cản được? Từ từ chậm rãi buông nắm tay, mà trong lòng cũng bị nụ hôn đó làm cho hoà tan, thậm chí cả người đều nóng lên, ý thực được cô không còn chống cự nữa, Tư Đồ Viêm buông lỏng đôi môi sưng đỏ của cô ra.
"Chúng ta vào phòng ngủ, được chứ?" Âm thanh mang theo từ tính của Tư Đồ
Viêm càng thêm kích thích cảm quan của Lâm Khả Tâm.
Mà nụ hôn này càng đốt lửa thân thể của cô, cô dùng ánh mắt mê ly nhìn anh, cuối cùng lý trí còn xót lại, cô cự tuyệt nói: " Nhưng mà chúng ta còn chưa ăn
cơm......"
Tư Đồ Viêm cúi người, nhẹ nhàng nói: " Hiện tại anh chỉ muốn ăn em." Nói xong
, anh khẽ hôn lên vành tay nhạy cảm của cô, cảm giác tê dại như luồng điện xẹt qua thân thể của Lâm Khả Tâm, làm cho cô vô lực chống đỡ: " Đừng như vậy....
.."
Lâm Khả Tâm ngoài ý muốn đẩy anh ra, nhưng cổ tay của anh bắt được, anh dừng động tác một chút: "Khả Tâm, anh đã nhịn 1 tuần rồi, phải biết đối với người đàn ông bình thường đó là thời gian lâu lắm, nhưng anh không muốn ép em, nếu em nói không thì anh sẽ không làm nữa, nói cho anh biết được hay không?" Tư Đồ Viêm nói xong, không động đậy nhìn cô, mà Lâm Khả Tâm cúi đầu, ngượng ngùng.
Thật ra lúc anh thốt ra hai chữ 「Khả Tâm 」, cô cảm giác trong lòng mình rạo rực, cô cũng hiểu đó chính là rung động, chẳng lẽ chính mình thích anh sao? Cô khẽ lắc đầu, không có khả năng, người cô thích là Cố Ca Ca mới đúng!
Nghĩ đến Cố Thiếu Kiệt, trong lòng Lâm Khả Tâm cảm thấy ấm áp nhưng cũng không khỏi đau khổ, chứng minh là cô còn thích Cố Thiếu Kiệt..
Ý thức được điểm đó, cô muốn cự tuyệt thỉnh cầu của Tư Đồ Viêm nhưng lúc sau
, Tiểu Bắc Kinh cọ cọ trên đùi của cô, nhìn bộ dáng vui vẻ đáng yêu của Tiểu Bắc Kinh, trong lòng sinh ra một cảm xúc mềm mại, sau đó cô nghĩ tới những gì Đại Vĩ nói, nên những gì cô xây dựng thành bức tường trong lòng liền sập đổ.
Tư Đồ Viêm thấy cô không cự tuyệt, biết là cam chịu, trong nháy mắt anh liền cuối thân hôn lên cổ cô.....
Không, không thể.