Hơn nữa, điều kì lạ nhất là mỗi lần Lâm Khả Tâm ra ngoài đều là thời gian cố định...... Chẳng lẽ cô thừa dịp này sau lưng anh làm chuyện vì?
Vì thế mỗi buổi tối, Tư Đồ Viêm giả vờ hỏi Lâm Khả Tâm: " Vừa lúc hôm nay anh không có việc gì, anh và em mang Tiểu Bối ra ngoài đi dạo đi?"
"Không, không cần." Đối với đề nghị bất thình lình của Tư Đồ Viêm, Lâm Khả Tâm vội vàng cự tuyệt: " Em nói là phải huấn luyện Tiểu Bối, anh không cần xem đâu."
Bộ dạng kích động của Lâm Khả Tâm càng xác định những gì anh nghĩ là đúng, nhưng anh cũng không vạch trần liền, ngược lại còn nó: " Được rồi, em đi đi, trở về sớm một chút."
"Ừ, Tiểu Bối chúng ta đi thôi"
Lâm Khả Tâm ôm Tiểu Bối chạy đi, sau lưng mang theo vài phần sốt ruột, nhìn theo bóng dáng cô, Tư Đồ Viêm nheo mắt lại.
Vội vả xuất môn......Hay là cô ấy lén lút gặp ai?
Nghĩ vậy, Tư Đồ Viêm đứng lên, vẻ mặt không vui đi theo Lâm Khả Tâm, lúc anh tò mò chạy đến thì Lâm Khả Tâm đã nhấn chuông nhà của một ai đó..
Một lát sau, cửa mở ra, đứng ở cửa là người đàn ông tuổi còn trẻ, tuy rằng không đẹp trai nhưng cũng có thể ở nơi sa hoa như vậy thì khẳng định không phải người bình thường.
"Sao bây giờ mới đến? Tôi, Hoà Thiêm đã chờ cô thật lâu."
Người đàn ông có chút không vui mắng Lâm Khả Tâm, kia nhất định không phải lần đầu tiên gặp mặt, Tư Đồ Viêm âm thầm nắm chặt 2 tay.
Tốt, cư nhiên dám bên ngoài tìm người đàn ông khác, hoàn hảo lúc nãy anh không vạch trần nếu không Lâm Khả Tâm sẽ không thừa nhận,mà bây giờ có muốn làm vậy cũng không được.
Nghĩ vậy, Tư Đồ Viêm không trốn mà đi ra: "Lâm Khả Tâm"
"?!" Âm thanh quen thuộc truyền tới từ sau lưng, Lâm Khả Tâm không có quay
đầu mà sợ đến cứng đơ người.
Người đàn ông kia nhìn thấy Tư Đồ Viêm cũng không khỏi nghi hoặc, chau mày: " Anh là ai vậy?Người quen sao?"