Đáng yêu? Tư Đồ Viêm sửng sốt một chút, rốt cuộc anh bị gì vậy? Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ dùng từ này với phụ nữ cả, bởi vì phụ nữ bên cạnh anh
toàn vì tiền mà bán thân...
Tuy rằng nghĩ là vậy, nhưng Tư Đồ Viêm vẫn nói: " Tôi sẽ không quấy rầy em, em cứ bình thường mà ăn uống, chứ bộ dạng em lúc này khiến người ta khó chịu."
Nghe được anh nói vậy, Lâm Khả Tâm ngẩng đầu, ánh mắt hoài nghi nhìn anh, vẻ mặt rõ ràng “thật vậy sao?”..
Mà Tư Đồ Viêm trực tiếp trả lời sự nghi hoặc của cô: "thật đó, hơn nữa nếu em cứ làm bộ dạng thần nghi quỷ ngờ này, thì đồ ăn sẽ nguội hết."
Thấy anh cam đoan, Lâm Khả Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, giống như trước vùi đầu ăn uống, sau khi no say, cô tựa lưng vào ghế, vỗ vỗ cái bụng của mình: " Ôi, ăn thật ngon, đáng tiếc cái người nào đó không có lộc ăn, hừ! "
Biết “người nào đó” mà cô nói chính là mình, Tư Đồ Viêm không khỏi cười nhẹ, rồi anh đứng dậy, vỗ vỗ vai của Lâm Khả Tâm: " Đi thôi."
"Đi? Đi đâu?" Lâm Khả Tâm tò mò xoay người hỏi anh
Tư Đồ Viêm nhún vai, tuỳ ý trả lời: " Đã muộn rồi đương nhiên phải về phòng để
ngủ."
"What? Nhưng mà anh nói không bức bách tôi mà? Tư Đồ Viêm anh là đàn ông, anh không thể không giữ lời nha." Lâm Khả Tâm nói xong, co rụt người lại, ánh mắt nhìn anh rất sợ hãi.
Đối với sự lý giải của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm bất đắt dĩ nhíu mày: "Lâm Khả Tâm, em làm ơn, tôi khi nào thì nói bức bách em? Tôi nói đi ngủ theo nghĩa đúng của nó, em đừng suy nghĩ nhiều được không?"
"Nha......A... như vậy à." Lâm Khả Tâm cuối đầu, ngượng ngùng nói.
Thật là, tự cô suy nghĩ cái gì đâu không...... nói vậy chả trách được vì sao trong lòng anh cứ chê cười cô?
Nghĩ vậy, Lâm Khả Tâm ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh vẻ mặt hững hờ nói: "
Thất thần làm gì, còn không mau đi?" "A......"
Lâm Khả Tâm ngoan ngoãn đứng dậy theo anh về phòng ngủ, ngồi trên giường, anh đưa tay cởi giây nịt......
"Anh, anh làm gì vậy?!"
Thấy Lâm Khả Tâm hỏi vậy, Tư Đồ Viêm liếc mắt một cái, không trả lời, sau đó anh đứng dậy, quần áo từ từ trượt xuống dưới.