Với vấn đề của Tư Đồ Viêm, Tần Hữu Minh cảm thấy nghi hoặc nhưng chính là chợt loé qua mà thôi: " Vừa rồi lúc tao đi cô ta còn ở đây, về phần bây giờ ở đâu tao cũng không rõ, không chừng đã chạy trốn rồi cũng nên, bất quá điều tao rõ chính là sinh mệnh của mày coi như xong."
Tần Hữu Minh hung ác nhìn Tư Đồ Viêm.
"Tao vốn định sẽ giết người phụ nữ mày yêu nhất, cho mày cả đời phải thống khổ nhưng nếu hiện tại cô ta đã mất tích tao liền giết mày cho đỡ mệt, bằng không cơ hội tốt như bây giờ sẽ không có lần thứ 2, mày nói có phải hay không, Tư Đồ Tổng Tài?" Tần Hữu Minh cũng không vội vả hạ cò, anh muốn nhìn thấy Tư Đồ Viêm sợ hãi, thậm chí phải quỳ xuống cầu xin mình, nhưng điều làm cho Tần Hữu Minh thất vọng chính là, trên Tư Đồ Viêm ngoại trừ lo lắng thì không còn gì..
"Khả Tâm đã chạy thoát......thì phải nói cô ấy vẫn còn sống? Thật tốt quá.....
.Tốt quá......" Nhìn thấy Tư Đồ Viêm vui sướng tự nói, điều này kém xa sự mong chờ vọng tưởng của Tần Hữu Minh, làm cho hắn không vui nhíu mày.
"Chính mày phải chết, cư nhiên còn tâm tình quan tâm đến sự an nguy của nữ nhân kia, chẳng lẽ mày không sợ sao?"
"Tao đương nhiên sợ hãi."
Tư Đồ Viêm thừa nhận làm Tần Hữu Minh có chút ngoài ý muốn, bởi vì người
cao ngạo giống Tư Đồ Viêm, như thế nào có thể bỏ sĩ diện thừa nhận mình sợ hãi? Nhưng lời nói kế tiếp của Tư Đồ Viêm làm cho Tần Hữu Minh thiếu chút nữa hộc máu chết.
"Tao sợ hãi chết rồi sẽ không được gặp Khả Tâm nữa."
Nói đến 2 chữ 「Khả Tâm 」, vẻ mặt của Tư Đồ Viêm thật ôn nhu, Tần Hữu Minh thậm chí hoài nghi người trước mặt mình có phải là Tư Đồ Viêm hay không?
"Không, này không phải tôi mong muốn, tôi không muốn như thế." Tần Hữu Minh gần như phát điên gào thét lên
"Tao —— Tần Hữu Minh nhận định đối thủ, cái lãnh huyết vô tình Tư Đồ Viêm
đâu rồi? hiện tại làm tao thất vọng quá."
Cho dù giết chết Tư Đồ Viêm, hắn cũng không hề cảm thấy một chút gì thắng lợi sung sướng.
Nhưng Tần Hữu Minh cũng không buông súng, mà chỉ vào đầu Tư Đồ Viêm, dùng ngữ khí biến thái run rẩy nói: " Tao biết mày nhất định cố ỷ giả vờ, để tao không giết mày đúng không? Nói cho mày nghe tao sẽ không dễ mắc mưu vậy đâu."
Nói xong, Tần Hữu Minh đem ngón trỏ chuyển sang còi súng.
"Giết tao sẽ làm mày khoái hoạt sao?Niệm Tề?"
Ngay tại thời khắc mấu chốt, Tư Đồ Viêm bỗng nói ra một câu, biểu tình của Tần Hữu Minh trở nên kinh ngạc.
"Mày...mày biết tao là ai......Mày khi nào thì biết đến?"
Nghe vậy, Tư Đồ Viêm chỉ bình thản trả lời: " Từ lúc đầu tiên gặp mày tao đã hoài nghi thân phận của mày."
"Không đúng, tao che dấu kĩ vậy, mày không có khả năng phát hiện." Tần Hữu Minh không tin quát cáu
Tư Đồ Viêm nhún nhún vai: "Quả thật mày che dấu rất kỹ nhưng không có sự hận ý sâu của mày với tao thì tao đã không biết, vì ánh mắt của mày đã bán đứng mày, khi tao phát hiện ra mày hận tao, tao chỉ biết đây nhất định không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, mà tao khẳng định trong quá khứ giữ chúng ta đã xảy ra chuyện gì, vì vậy tao liền phái người điều tra tư liệu của mày ——Mục Niệm Tề"
Nghe được cái tên kia, nguyên bản Tần Hữu Minh đang kích động thì trở nên luống cuống: " Không cần, đừng dùng tên đó gọi tao, người đàn ông kia không xứng để tao mang theo dòng họ hắn, tao hận ông ta."
"Tại đây chúng ta hai cái có điểm nhất trí a." Tư Đồ Viêm ngữ khí trào phúng nở
nụ cười, còn hơn cười nhạo Tần Hữu Minh phát điên, cũng như cười nhạo vận mệnh đã an bài.
Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Tần Hữu Minh gào ra: " Tao và mày không giống nhau, mày so với tao may mắn hơn! Mục Viêm."
Hồi lâu chưa từng nghe tới tên này, cư nhiên Tần Hữu Minh lại đề cập, vẻ mặt Tư Đồ Viêm cũng trở nên mất tự nhiên.
Đúng vậy, thật ra nguyên bản người mang họ Mục Không phải chỉ là Tần Hữu Minh mà còn có Tư Đồ Viêm.
Theo ý nghĩa mà nói, anh cùng Tần Hữu Minh là "Huynh đệ" cùng cha khác mẹ.
Mà anh, cũng rất hận dòng họ này, đã cấp người đàn ông mang giống họ với anh.
Năm đó, Mục Phong ——Ba của Tư Đồ Viêm ăn chơi trác táng, điển hình của giới công tử ăn chơi, ỷ lại vào ba có tiền nơi nơi điều tiêu xài phung phí.
Sau khi Mục Phong gặp được mẹ của Tư Đồ Viêm, cũng đối với mẹ anh nhất kiến chung tình, triển khai một loại phương thức theo đuổi.
Vì theo đuổi mẹ anh, Mục Phong biểu hiện vì bà mà ông ta cải tà quy chánh, rốt cuộc cũng lấy được trái tim của mẹ Tư Đồ Viêm, đắc thắng ôm mỹ nhân về.
Nhưng sau khi cưới mẹ anh, Mục Phong liền khôi phục bản tính, hơn nữa càng lúc ông càng chán nản cuộc hôn nhân giữa bọn họ, liền bắt đầu ăn chơi đàng điếm bên ngoài, trải qua những cuộc tình 419.
Thậm chí sau khi mẹ anh mang thai, Mục Phong còn có tiểu tam, hơn nữa không e dè mang người phụ nữ đó đến ở gần công ty, mấy ngày mấy đêm không về ở lại với người đàn bà đó, để cho một mình mẹ anh một bóng một hình với bốn bức tường.
Ở trong ấn tượng về thời thơ ấu của Tư Đồ Viêm, ba ba của anh thường xuyên vắng nhà, cho dù trở lại không đối xử với mẹ anh lạnh như băng thì cũng uống rượu đánh chửi bà, nên anh hi vọng ông ta đừng về nhà nữa.
Nhưng lúc ông ta không về thì anh lại luôn thấy mẹ anh khóc, mà điều đó làm cho anh rất đau lòng.
Sau này, anh nghe bọn hạ nhân trong nhà bàn tán anh mới biết, nguyên lai ba anh bên ngoài có người phụ nữ khác nên mới không trở về, hơn nữa nghe nói người đàn bà đó còn có đứa con tên là Mục Niệm Tề.
Vì thế có một ngày, Tư Đồ Viêm thừa dịp người khác không để ý, lén trốn đến gần công ty Mục Phong, hơn nữa ngồi chồm hổm đến trưa.
Ngày đó Tư Đồ Viêm vẫn là đứa trẻ, mà trời rất nóng nên anh phơi nắng liền bị xỉu đi, anh thấy ba của mình nói cười một bên ký túc xá đi tới.
Tay trái Mục Phong ôm một người phụ nữ đẹp, bên phải ôm một đdứa nhỏ ít hơn tuổi hơn anh một chút, đương nói vui vẻ Mục Phong còn nhẹ nhàng nhéo má đứa nhỏ.
Như vậy so với anh và mẹ anh, bọn họ ba người giống một nhà vui vẻ nhưng thật ra Tư Đồ Viêm mới là kẻ dư thừa.
Cho đến bây giờ anh chưa từng thấy bộ dạng ôn nhu này của ba anh, kia nhẹ nhàng làm cho anh thật đau xót, anh thậm chí hận không để đem đứa nhỏ trong lòng ngực Mục Phong lôi xuống, để cho đừng đoạt đi ba của anh nhưng banh chính là ngơ ngác nhìn tại chỗ không nhúc nhích..
Cứ như vậy, Tư Đồ Viêm và Mục Phong đụng nhau
Tư Đồ Viêm còn nhớ rõ lúc Mục Phong thấy anh, trên mặt sự yêu mến không còn, ngược lại không chút nào che đậy sự chán ghét: "Mày ở đây làm gì? Là mẹ mày kêu mày tới đây sao? Đàn bà đê tiện."
Ngữ khí chán ghét của ông ta làm cho Tư Đồ Viêm rơi lệ, anh nhẹ nhàng gọi " Ba ba......"
Kêu xong từ này, Tư Đồ Viêm cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển sau đó trước mặt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, Tư Đồ Viêm bị tiếng răn dạy cùng tiếng khóc của mẹ mình làm cho
bừng tỉnh, anh chậm rãi bò xuống giường đến cạnh cửa lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Mục Phong tức giận quở trách mẹ, hơn nữa còn động tay động chân, không chấp nhận để cho mẹ bị khi dễ nữa, Tư Đồ Viêm liền xông ra ngoài