Đương lúc Lâm Khả Tâm ý thức tìm về, thì Tư Đồ Viêm đã buông đôi môi của cô ra, còn hứng thú nhìn cô.
" Tư Đồ Viêm, anh,anh đột nhiên hôn tôi làm gì?" Lâm Khả Tâm cúi đầu,ánh mắt không dám nhìn anh
Nhưng cô càng muốn tránh né ánh mắt của anh thì anh lại không để cho cô toại nguyện, anh dùng ngón trỏ nâng cằm của cô, thẳng cho đến khi cô nhìn anh.
Tư Đồ Viêm nheo mắt lại, mang theo chút đắc ý: " Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn chỉ cho một ai đó, rốt cuộc như thế nào mới là chân chính「 thẹn thùng 」.”
Lâm Khả Tâm quả thật không thể tin vào những gì mình nghe.
Cái gì? Anh dùng lý do lãng xẹt đó để hôn cô?Người có tài năng đặc biệt ha, cô hiểu được, anh làm vậy vì không muốn giải thích thôi, hơn nữa cô cũng tin nếu như ánh mắt không tiếp tục nói thì sẽ dùng miệng ngăn lời cô lại.
"Được rồi được rồi, anh nói thế nào cũng được, ai bảo anh là Tư Đồ Đại Gia làm chi? Tư Đồ Đại Gia, bây giờ chúng ta có thể đi ăn cơm rồi chứ?" Lâm Khả Tâm nói xong, hướng đến anh le lưỡi.
Nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn của cô, anh cảm thấy hạ thân buộc chặt, nghĩ nghĩ
, cũng đúng, anh đã cấm dục một tuần, cũng khó trách dễ dàng phản ứng như vậy.
Từ từ, cấm dục một tuần? Thì phải nói Lâm Khả Tâm cũng đã qua kỳ rồi?
Phản ứng lại dây, Tư Đồ Viêm trực tiếp hỏi: " Đúng rồi, 「bạn tốt 」 của em đã đi rồi chứ?"
Đây chính là vấn đề mà Lâm Khả Tâm lo lắng, không nghĩ tới anh hỏi ra, cô có chút khẩn trương: " Không, chưa đâu."
Không thể không nói, cô không phù hợp với việc nói dối, chỉ cần anh liếc nhìn một cái liền có thể nhận ra: " Ồ, thật sao?"
Tư Đồ Viêm dùng ánh mắt kỹ càng quan sát Lâm Khả Tâm, giống như anh sẽ đoán được cô nghĩ gì, bị anh làm cho chột dạ, Lâm Khả Tâm biết cô không thể gạt anh, khẽ cắn môi thừa nhận: " Được rồi, được rồi, quả thật hôm nay tôi đã hết."
Lời nói của Lâm Khả Tâm vừa dứt, anh liền hung hăng hôn lên môi cô.