Mục lục
Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Hiểu Linh ở cạnh Tư Đồ Viêm, dùng ngữ khí thẹn thùng nói: " Tư đồ Ca,

đừng đứng đây nữa được không? Người ta mệt chết rồi, em muốn vào phòng để

「nghỉ ngơi 」"

Đương nhiên Tư Đồ Viêm hiểu ý Tần Hiểu Linh: " Được chúng ta vào."

Nhưng Tần Hiểu Linh vẫn đứng đó không hề động: " Nhưng em đã nói em mệt chết thôi, đi không nổi."

Tần Hiểu Linh cố ý làm trò trước mặt Lâm Khả Tâm, đối với Tư Đồ Viêm làm nũng nói.

Này nếu bình thường đừng nói là đáp ứng, khẳng định Tư Đồ Viêm sẽ chạy đi, nhưng bởi vì mục đích đều là Lâm Khả Tâm nên Tư Đồ Viêm đáp ứng: " Mệt mỏi?vậy......" Nói xong, Tư Đồ Viêm dùng lực ôm cả người Tần Hiểu Linh mà cô ta cũng chủ động ôm cổ anh, cười khanh khách.

Nếu chỉ có 2 nhân vật chính ở đây thì người ta sẽ thấy cảnh này thập phần lãng mạng, nhưng vì đằng trước có Lâm Khả Tâm nên cảnh này khó chịu vô cùng.

Thời điểm Tư Đồ Viêm ôm Tần Hiểu Linh qua người Lâm Khả Tâm, anh thậm chí không nhìn cô một cái nhưng Tần Hiểu Linh thì khinh thường nhìn cô, cho nên anh không có sai quá ánh mắt khổ sở của Lâm Khả Tâm, mà kia đúng là kết quả của cô nhưng này còn chưa đủ.

Lúc này đây không đợi Tư Đồ Viêm ra lệnh, Lâm Khả Tâm ngoan ngoãn vào phòng, dù sao kết quả cũng như nhau không bằng chủ động miễn cho anh tìm chuyện gây sự.

Vì quá mức chờ mong, Tần Hiểu Linh thậm chí không đợi Tư Đồ Viêm động tay liền tự mình cởi áo khoác, lộ ra bộ quần áo trong suốt, bộ nội y màu đen, ẩn ẩn hiện hiện câu tình.

Thấy bộ dáng cấp bách của Tần Hiểu Linh, Tư Đồ Viêm nhịn không được nở nụ cười, cũng không nhìn ra đó là nụ cười đắc ý trào phúng: " Em nôn nóng muốn anh vậy sao?"

Tần Hiểu Linh đưa tay khoát lên vai Tư Đồ Viêm, thân hơi nghiêng, hình thành một góc độ mập mờ " Tư Đồ Ca, anh có biết em chờ ngày này lâu lắm rồi không? Em hận lập tức không thể hoà hợp nhất thể cùng anh."

"Hoà hợp nhất thể" Bốn chữ này Lâm Khả Tâm nghe thật chói tai, lúc trước Tần Hiểu Linh làm trò chính mình tỏ vẻ nguyện ý tuỳ thời có thể lên giường với Tư Đồ Viêm, cô còn cảm thấy cô ta mê trai đến buồn cười, không nghĩ điều đó lại thành hiện thật nhưng lại còn trước mặt cô? Đây là có bao nhiêu châm chọc?

Tư Đồ Viêm nhìn nhìn xuống Tần Hiểu Linh, lấy ngữ khí ban ân nói: " Kia, anh sẽ thoả mãn nguyện vọng này của em."

Nghe Tư Đồ Viêm nói vậy, Tần Hiểu Linh vội vàng giơ tay, dùng ngón tay run rẩy cởi nút thắt áo của anh, thậm chí còn không đợi tất cả nút áo được cởi bỏ liền nhiệt tình hôn lòng ngực của anh.

Tư Đồ Viêm nâng khuôn mặt Tần Hiểu Linh lên, sau đó cúi người đáp trả nụ hôn

, kia nhiệt tình như phải đốt sạch thế gian này, nhất là đốt tan trái tim của Lâm Khả Tâm.

Hai người quấn nhau trên giường như mãng xà, chút bất tri bất giác quần áo bọn họ đều nằm trên mặt đất, Tần Hiểu Linh nằm thẳng lên giường, hai chân bị Tư Đồ Viêm tách ra, kia một khắc anh chuẩn bị tiến vào, Tần Hiểu Linh bỗng khẩn trương mở miệng nói: " Tư Đồ Ca, em sợ đau......"

Động tác của Tần Hiểu Linh làm cho Tư Đồ Viêm thay đổi, nhưng tiếp giây theo anh liền an ủi nói: " Yên tâm, anh sẽ thực ôn nhu"

Nói xong, Tư Đồ Viêm quả nhiên đáp ứng, thập phần nhẹ nhàng tiến vào cơ thể của Tần Hiểu Linh, mà cô ta cau mày, nhìn ra bộ dạng đang nén đau đớn.

Tuy rằng Lâm Khả Tâm không nhớ lúc đầu tiên của mình là thế nào nhưng cô chỉ nhớ nhất rằng anh rất bá đạo tuỳ ý phát tiết lên người cô chứ không có thấy bộ dạng như bây giờ, nguyên lai anh không phải không biết ôn nhu, mà là sẽ không ôn nhu với cô thôi.......

Nghĩ vậy, Lâm Khả Tâm gắt gao cắn môi dưới, rất sợ vì quá đau thương mà lại té xỉu.

Cùng với tiếng thở gấp của Tần Hiểu Linh, Lâm Khả Tâm chỉ giống cái khúc gỗ ngơ ngác đứng đó, xem xong tất cả, trái tim của cô co rút một cách đau đớn nhất.

Trung gian cô hận không thể té xỉu quên đi, dù sao mắt không thấy tâm sẽ không phiền, không đúng sao? Nhưng cô đã cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ trốn tránh sự xúc động, bởi vì chỉ cần nghĩ tới sự trừng phạt hôm qua, cô liền cảm thấy ghê tởm

Âm thanh sung sướng mà lại thoả mãn của Tần Hiểu Linh, Tư Đồ Viêm cúi đầu

rống một tiếng, qua màn kích tình.

Lâm Khả Tâm tưởng rằng ác mộng sẽ dừng ở đây, nhưng Lâm Khả Tâm lại thế nào mà buông tha nhanh cho cô như vậy?

Nằm trên giường, Tư Đồ Viêm ôm Tần Hiểu Linh, hỏi " Có mệt hay không?"

Tần Hiểu Linh thẹn thùng oán trách nói: " Tư Đồ Ca, anh thế nào mà có thể lực như vậy? Đây là lần đầu tiên của người ta, vừa rồi đều bị anh làm mệt chết."

Tư Đồ Viêm không tiếp tục đáp lại Tần Hiểu Linh, mà chuyển đầu Lâm Khả Tâm nói: " Lâm Khả Tâm, còn thất thần làm gì? Không nghe chúng tôi mệt mỏi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK