Lâm Khả Tâm quay đầu, nhịn không được nói: " Đau quá, Tần Tiểu Thư phiền cô nhẹ tay chút."
"Đồ Đê điện, nói, cô và Tư Đồ Ca Ca quen biết nhau bao lâu rồi? Còn nữa, cô chỉ thuộc mặt hàng loại ba, thế nào dám câu dẫn Tư Đồ Ca Ca của tôi?"
Ngữ khí cùng sự công kích của Tần Hiểu Linh làm cho Lâm Khả Tâm thập phần tức giận, cư nhiên dám kêu cô là đồ đê tiện? Sao cô ta không xem lại gương coi ai giống đồ đê tiện hơn ai? Còn nữa cái gì mà hàng loại ba? Cô tuy rằng không phải đại mỹ nữ nhưng cũng không có kém đến vậy a? Tần Hiểu Linh này cũng quá đáng đi?
Cái này chết thì chết, Lâm Khả Tâm bất chấp lễ phép, cùng Tần Hiểu Linh tranh cãi: " Tần Tiểu Thư, thứ 1 tôi không có câu dẫn Tư Đồ Ca Ca của cô ngược lại là do anh ấy thích tôi, chủ động tìm tôi ; thứ 2, làm ơn cô đừng cố tình gây sự được không? Nhìn bộ dạng cô xem? Còn giống tiểu thư khuê các không? Tôi thật thay
ba mẹ cô mà mất mặt đó."
Tần Hiểu Linh xuất thân từ nhà giàu lại là con một trong gia đình, được Tần Lão nâng như trứng, nên người chung quanh lúc nào cũng ngot ngào với cô, đâu có ai dám chống đối cô, nên lời nói của Lâm Khả Tâm làm cho Tần Hiểu Linh như núi lửa sắp phun trào: " Cô nói cái gì? Đồ đê tiện." Tần Hiểu Linh nói xong, hung hăng tát cho Lâm Khả Tâm một cái "Bốp ——"
Bởi vì cái tát đột ngột nên cả người Lâm Khả Tâm choáng váng, quay vòng.
"Đáng đời, gọi cô là đồ đê tiện cũng đúng, hừ." Tần Hiểu Linh đắc ý nói, mang theo tiếng ong ong vang vọng trong biệt thự.
Lúc này, một âm thanh quen thuộc thay thế giọng nói chói tai của Tần Hiểu Linh.
" Tần Hiểu Linh, cô đang làm gì?" giọng nói phẫn nộ của Tư Đồ Viêm làm cho Tần Hiểu Linh sợ tới mức buông lỏng cổ tay của Lâm Khả Tâm ra, mà Tần Hiểu Linh vẫn như trước, giả vờ bộ dáng vô tội.
"Tư Đồ Ca Ca bây giờ sao anh mới dậy? Anh không biết vừa rồi người phụ nữ này mắng em không có gia giáo, rất khó nghe." Tần Hiểu Linh chẳng những ác nhân cáo trạng trước mà ngữ khí cũng trở nên đáng yêu..
Nghe Tần Hiểu Linh nói vậy, Lâm Khả Tâm không khỏi dở khóc dở cười, cô mắng cô ta khi nào? Rõ ràng cô ta còn chửi cô là 「Đồ Đê Tiện 」đó thôi
Lâm Khả Tâm đứng dậy, không nhìn biểu tình của Tư Đồ Viêm, cũng không muốn cho anh nhìn thấy bộ dạng chật vật bây giờ của cô, thậm chí cô còn không ngờ anh giúp cô nói nữa.