Bất quá, anh còn chút nghi hoặc, nếu chỉ là một vết thương nhỏ sao cô phải làm vậy? Chẳng lẽ cô lúc nào cũng quan tâm đến bề ngoài sao?
Nhưng theo anh biết, Lâm Khả Tâm không phải hạng người như thế, bất quá nếu không phải là quan trọng hình thức bên ngoài thì chỉ còn một nguyên nhân là vết thương này cho người khác làm ra, nên cô mới che lấp đi.
Nghĩ đến Lâm Khả Tâm không muốn để anh thêm phiền toái mà tự bản thân chịu uỷ khuất, vậy mà anh còn hiểu lầm cô, nói ra những lời không tốt......Trong lòng Tư Đồ Viêm bỗng sinh ra loại áy náy
Tuy rằng hiểu mình sai, nhưng ba chữ 「Thật xin lỗi 」 vẫn không thể nói thành lời, trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc anh vẫn mở miệng: " Là ai làm?"
Lúc hỏi câu này, ánh mắt của anh lạnh như tảng băng, làm cho lông tơ trên người Lâm Khả Tâm đều dựng ngược lên: " Không ai hết, chỉ là do em không cẩn thận thôi, anh nghĩ nhiều quá rồi, ha ha......"
Lâm Khả Tâm nở nụ cười gượng gạo, vẫn kiên trì không chịu nói, bất quá cô càng nói dối thì biểu tình của Tư Đồ Viêm càng lúc càng nghiêm trọng, lực nắm
hai vai của cô cũng mạnh hơn” " Tại sao bị ức hiếp cũng không chịu nói thật? Có phải người đó uy hiếp em không? Người đó là ai?"
"Này......" Lâm Khả Tâm do dự không tiếp tục nói
"Hay thân phận của đối phương rất lợi hại nên em lo lắng anh không thể giúp em báo thù nên không nói cho anh biết? Anh thật muốn xem trên đời này ai mà dám động đến Tư Đồ Viêm?" Anh vỗ vỗ vai của Lâm Khả Tâm.
Cô nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn nói ra: " Là Tần Hiểu Linh."
Nói đến Tần Hiểu Linh, vết thương trên miệng không khỏi ẩn đau lên.
"Tần Hiểu Linh?" Tư Đồ Viêm nheo mắt lại " Cô ấy rất hiểu tính của anh, như thế nào còn dám đến đây gây sự nữa?"
Lâm Khả Tâm dù dừ: " Ngày anh đi thì hôm sau cô ấy tới, có vẻ cô ấy đã biết anh không có ở nhà."
Lời nói của Lâm Khả Tâm làm cho Tư Đồ Viêm trầm tư, nếu như đoán không lầm thì bên người của anh có người được cài vào.