"Yên tâm, chuyện về nhà cô không cần lo, chút nữa tôi sẽ lái xe đưa cô về." Tuy rằng ngoài miệng Tư Đồ Viêm nói vậy nhưng đây không phải là ý thật của anh.
Quả thật, cô không cần phải quan tâm chuyện về nhà, vì vốn dĩ anh sẽ không dễ dàng cho cô đi.
Nghe anh nói vậy, Lâm Khả Tâm ngẩng đầu, lo lắng xua xua tay nói: "Không cần làm phiền anh, tôi tự về là được"
Chuyện tối hôm qua đó, để cô bây giờ ở lại ăn với anh là đủ tra tấn rồi, cô không muốn tiếp tục có những điều liên quan đến anh đâu.
Huống gì nếu bị người khác nhìn thấy, thì sẽ hỏi cô tại sao lại theo đuôi đàn ông về nhà? Hai người có quan hệ gì? Kia không phải thảm cho cô sao?
Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương, cự tuyệt của Lâm Khả Tâm, trong lòng Tư Đồ
Viêm có chút mất hứng nhưng anh không biểu hiện ra ngoài chỉ than nhiên nói
:"Tuỳ cô"
Dù sao anh tin rằng, cuối cùng Lâm Khả Tâm cũng sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của anh, Tư Đồ Viêm xoay người, lấy một hộp sữa trong tủ lạnh ra rót vào ly đưa cho Lâm Khả Tâm: " Cô uống đi, tôi đi lấy chút bánh mì."
Nói xong, Tư Đồ Viêm hướng đến phòng khách đi ra, Lâm Khả Tâm định nói không cần, chính là anh đã tới cửa nên cô không nói thêm gì chỉ ngoan ngoãn cầm ly sửa lên uống..
Uống vào, cô tổng cảm thấy có chút không thích hợp. Kì lạ nha, bánh mì không phải trong bếp là có sao? Anh đến phòng khách làm gì?
Vốn tò mò, nên Lâm Khả Tâm nhìn nhìn xung quanh, vừa vặn anh thật sự đem bánh mì quay lại nên lùi về tiếp tục uống sữa, không ngờ anh thật sự đem bánh mì đặt trong phòng khách, đúng là người quái dị...
Một lát sau, hai người trầm mặc ăn xong điểm tâm, dừng một lát, Lâm Khả Tâm đứng dậy, đối với Tư Đồ Viêm mà nói: " Cái kia...... Nếu ăn xong rồi, tôi đi trước."
"Ừ" Tư Đồ Viêm thản nhiên trả lời, không có ý sẽ ngăn cản.
Lâm Khả Tâm nhíu nhíu mày, cái người này thật quái dị nha, bá đạo kêu cô ở lại dùng điểm tâm với anh, hoàn toàn không quan tâm ý kiến của người khác, nhưng lúc cô cự tuyệt để anh chở cô về thì anh lại không kiên trì giữ lại......
Tuy rằng, trong lòng có nhiều nghi hoặc nhưng Lâm Khả Tâm cũng không muốn nói thêm gì, điều duy nhất bây giờ cô muốn nhất chính là chạy thoát khỏi nơi này, càng xa càng tốt......
Vì thế, Lâm Khả Tâm liền xoay người đi ra cửa..., nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng Tư Đồ Viêm im lặng tự đếm ngược: 3,2,1
Vừa dứt, liền nghe "a ——" một tiếng, Lâm Khả Tâm cảm giác như chính mình bị vướn cái gì, sau đó liền nghe âm thanh đồ vật vỡ tan, còn cô thì hung hăng té quay trên mặt đất.