Lâm Khả Tâm tưởng không lâu nữa anh sẽ về nhưng cô đợi mãi không thấy gì, chán ghét, anh rốt cuộc đi đâu a? Chẳng lẽ không biết đói sao? Cho dù anh không biết nhưng cô thì có, ít nhiều cũng nên gọi điện thoại về nhà chứ?
Vì vừa đói vừa khát, trong lòng Lâm Khả Tâm không vui nén giận, nhưng cô vẫn không đi ăn mà tiếp tục ngồi ở sofa đợi anh về, đã mấy tiếng trôi qua, sự giận hờn trong lòng cô biến thành lo lắng..
Kì lạ, giờ này trễ rồi anh còn chưa về, anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tuy rằng bình thường cô hay chửi anh nhưng chỉ cần nghĩ anh sẽ gặp chuyện không may thì cô sẽ hối hận không thôi.
Lão Thiên Gia, những lời con nguyền rủa ngày trước đối với Tư Đồ Viêm chỉ là giỡn, mong ngài đừng để nó thành sự thật, trong lòng Lâm Khả Tâm cầu nguyện nói
Nhưng tiếp giây theo, Lâm Khả Tâm bỗng phản ứng lại: A? Không phải cô rất ghét Tư Đồ Viêm sao? Tự dưng bây giờ lại cầu phúc cho anh? Hơn nữa nếu anh xảy ra chuyện gì thì cô sẽ tự do, không phải rất tốt sao?
Nhưng cô cũng ngẫm lại, cô vẫn hy vọng anh sẽ không xảy ra chuyện gì, không muốn thừa nhận mối quan hệ đó nên tìm lời giải thích hợp lý —— bởi vì cô rất lương thiện nha.
Lâm Khả Tâm vừa đứng dậy định đem đồ ăn hâm nóng, nhưng lúc cô xoay người cửa liền mở ra, nghe được âm thanh mở cửa, cô quay đầu thấy Tư Đồ Viêm đứng ngay cửa, thoạt nhìn mệt mỏi...
"Anh đã trở lại?"
"Ừh" Tư Đồ Viêm một bên trả lời, một bên cởi nút áo ra, sau đó tuỳ tiện tháo ca- vat trên cổ, xương quai xanh khiêu gợi trước mắt của Lâm Khả Tâm
Cô không nỏi nuốt nước miếng một cái, ách, Tư Đồ Viêm rõ ràng nam tính, nhấc tay nhấc chân đều toả ra mị lực......này chính là tai hoạ...
Nhìn thấy Lâm Khả Tâm trố mắt, Tư Đồ Viêm không khỏi giơ khoé miệng lên.