Tư Đồ Viêm lấy tay kéo kéo tóc của Lâm Khả Tâm, đem túm lấy: "Cô vừa rồi nói gì? Nói lại lần nữa cho tôi nghe xem?"
Lâm Khả Tâm căn bản không biết chuyện gì xảy ra, sự đau đớn làm cho cô theo bản năng thốt ra: "Đau quá"
Tuy rằng, anh biết vừa rồi cô không cố ý kêu ra nhưng anh cũng không định sẽ tha thứ cho hành động đó của cô, nếu cô dám ở trước mặt anh kêu tên người đàn ông khác, kia anh làm sao mà không trừng phạt cô một chút được?
Lúc này, Tư Đồ Viêm tách hai chân của cô ra, tiến hành hiệp 2......
Bởi vì đau đớn, nên Lâm Khả Tâm cự tuyệt, một tay đẩy đẩy, đánh đánh Tư Đồ Viêm, nhưng tay cô bị anh bắt lấy, không thể giãy dụa được..Chỉ nghe "Đông" một tiếng, Lâm Khả Tâm hoàn toàn nằm trên giường, mà lúc này anh phóng thích xong mới buông tha cô.
Anh lấy điếu thuốc, đốt sáng lên trong bóng đêm, nhìn những điểm đỏ, anh không thể nào thoát khỏi lúc Lâm Khả Tâm kêu tên "Cố ca ca", dù cho là một câu đơn giản của cô cũng khiến cho anh càng thêm nghi ngờ..
Đáng chết, rốt cuộc anh làm sao vậy? Anh cũng không hiểu được vì sao chính mình trở nên như thế, vì không thể ngủ, nên anh lấy di động gọi cho một dãy số: "Alo, Đại Vĩ."
Bên đầu điện thoại kia, chính là người tên Đại Vĩ đang say giấc mà bị anh đánh thức, giọng nói của Đại Vĩ có chút mệt mỏi, nghe như chưa tỉnh ngủ vậy: " Tổng Tài, có chuyện gì dặn dò sao?"
Bởi vì mộng đẹp bị quấy rầy, giọng của Đại Vĩ mang theo sự uỷ khuất, nhưng cũng không dám than một câu nào.
"Giúp tôi điều tra một người."
Tư Đồ Viêm vừa nói xong, nhìn thoáng qua giấy chứng minh trên tay, đó là thứ rơi từ trong áo của Lâm Khả Tâm ra..
Thật mà nói, lúc nhìn thấy tờ giấy chứng minh, anh không khỏi hoài nghi, có phải anh đã hiểu lầm người phụ nữ này không? Nhưng anh cũng không hối hận, vì có hối hận thì cũng có lợi gì? Chuyện gì xãy ra thì cũng đã xảy ra rồi.
"Đã biết, Tổng Tài."
Tuy rằng Đại Vĩ không tình nguyện, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đáp ứng, dù sao Đại Vĩ cũng đã đi theo Tư Đồ Viêm lâu rồi, nên cũng hiểu rõ đạo lý - chọc ai cũng được nhưng đừng bao giờ chọc giận Tư Đồ Viêm.