Mục lục
Phong Lưu Tam Quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ dưới trướng Trương Lãng lại có hai nữ tử xuất sắc như vậy, bất kể người nào trong đó đấu tay đôi với mình cũng có thể có phần thắng, huống chi hai người song chiến lâu như thế, cho dù Trương Lãng bấp bênh nhưng vẫn có thể biến nguy thành an, tuy chật vật nhưng vẫn có thể tránh khỏi.


Lúc này Trương Lãng có thể nói là khổ không nói nên lời, vừa phải đối phó với mai hoa thương của Triệu Vũ lại vừa phải đối phó với liên hoàn song đao của Dương Dung đúng là kêu trời không biết kêu đất chẳng hay, đừng tưởng rằng hai người này có tình ý với hắn, nhưng ra tay lại không hề nương tay.


Người ta nói không sai tiểu nhân và nữ nhân là hai thứ khó đối phó nhất.


Mồ hôi của Trương Lãng nhỏ đầy lông mày hai má đều tràn ngập mồ hôi, tuy nhiên hắn nhãn quang bày ra bốn phía, sớm đã phát hiện ra Điền Phong và một đại hán khác đi tới trong lòng liền cảm kích vô cùng, lập tức có được cây cỏ cứu mạng, liền dùng đại đao vung thế hoành tảo thiên quân cát bay đá chạy uy vũ sinh phong, Triệu Vũ và Dương Dung đều sững sờ không ngờ hắn còn có khí lực mạnh mẽ như thế, bọn họ liền chuyển sang thế thủ.


Nào biết Trương Lãng làm vậy chỉ để thừa cơ nhảy ra khỏi vòng chiến, lớn tiếng nói:


- Hôm nay như vậy thôi Điền Phong có việc tới đây.


Dương Dung và Triệu Vũ quay đầu nhìn nhau trong lòng bọn họ đã hiểu tại sao Trương Lãng vừa rồi dũng mãnh như thế, lúc này biết mình mắc lừa liền dẫm chân ngọc xuống vô cùng không cam lòng, khó có được cơ hội vây công Trương Lãng như thế thắng lợi tới tay lại bất đắc dĩ để cho hắn chạy thoát, trong lòng bọn họ đều mắng Điền Phong ngàn lần, nhìn Trương Lãng đang dương dương đắc ý lau mồ hôi lại nhìn mình, cả hai người cắn răng lúc này mới phát hiện ra mình cũng đang chảy mồ hôi đầm đìa.


Ở phía xa xa ba mươi bước, Điền Phong bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh, mí mắt cao thấp nhảy lên, trong lòng không ngừng rùng mình, trong chốc lát đã cảm thấy hai ánh mắt sát nhân nhìn mình, da người run lên.


Mà Trương Lãng trong chốc lát đã cảm thấy chút bất an từ hai nữ nhân, thầm nghĩ cần phải tránh xa nơi này càng nhanh càng tốt, hắn lập tức ném đao cho binh lính, nhanh chóng rời khỏi.


Mà Dương Dung và Triệu Vũ trong lòng tuy thất vọng nhưng cũng chỉ biết song song cùng nhau quay trở lại doanh.


Trương Lãng nhanh chóng đi tới bên cạnh Điền Phong, sau đó tiếp nhận khăn lạnh từ đám binh sĩ lau mồ hôi trên mặt, chỉ vào Tưởng Khâm đang kinh ngạc mà nói:


- Vị tráng sĩ này là?


Tưởng Khâm tuy là người tự phụ nhưng lòng dạ rất cao, cũng không dám xem thường Trương Lãng, thấy hắn hình dáng quái dị tính cách liều lĩnh gương mặt cương nghị hai mắt hữu thần, mồ hôi trên mặt dính vào tóc, thái dương lóe sáng cho dù tuổi tác mới hai mươi tuổi nhưng đã hình thành khí thế trầm trọng, liền cung kính nói:


- Thảo dân là Tưởng Khâm ở Cửu Giang Thọ Xuân, nghe thấy đại danh của tướng quân lại dán bảng chiêu văn quảng nạp nhân tài cho nên tới đây tụ hợp.


- Tưởng Khâm ngươi là Tưởng Khâm?


Trương Lãng vui mừng kêu lên.


Tưởng Khâm lộ vẻ nghi hoặc tựa hồ đã minh bạch điều gì đó khuôn mặt đỏ lên;- Tướng quân có lẽ nghe qua tên của thảo dân, Khâm trước kia vì sinh kế cho nên bất đắc dĩ trở thành thủy tặc, trong lòng bát an, nhưng tướng quân minh xét, Khâm cũng chỉ bức ép mà làm thế không có làm hại dân chúng.


Điền Phong bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Tưởng Khâm cơ bắp lớn như thế hóa ra là vì năm trước hắn là thủy tặc vừa rồi hắn thờ ơ với tiền bạc trong lòng Điền Phong vô cùng bội phục hắn.


Trương Lãng vô cùng hưng phấn, đúng là trời giúp mình.


Tưởng Khâm này công phu trên ngựa rất cao minh có thể so sánh với Tàng Bá Luyện Vinh bọn họ, nhưng sở trường tuyệt diệu của hắn là công phu ở dưới nước, tuyệt đối là Giao Long, có lẽ ngọc diện chênh lệch một chút so với Phan An Chu Du nhưng cũng là đệ nhất mãnh tướng của Ngô quốc, ở trong thủy quân Đông Ngô vô cùng có uy vọng, huấn luyện thủy quân kết thuyền tụ trận, phi giang giết địch mỗi thứ đều thành thạo.


Hơn nữa Tưởng Khâm lại là người thanh liêm không cần tiền tài khí động hơn người, lúc Trương Liêu tấn công Đông Ngô Tưởng Khâm vì dốc sức chiến đâu mà có công, làm quan bái hộ quân quyền cao chức trọng, có một ngày Tôn Quyền cho hắn vào nội đường thấy mẫu thân thê thiếp của Tưởng Khâm mặc áo vải thô, Tôn Quyền rất cảm thán hắn thanh liêm, liền bắt đầu phong thưởng cho hắn ngự phủ, áo gấm cẩm tú.


Trần Thịnh ở Ngô quốc có mâu thuẫn với Tưởng Khâm, từng dâng sớ mong Ngô Quyền chém, Tôn Quyền không nghe theo về sau Tưởng Khâm cùng với Lữ Mông cai quản chư quân Từ Thịnh sợ Tưởng Khâm ra tay hại mình nhưng Tưởng Khâm lại không nhớ oán cũ khiến cho Từ Thịnh phục đức của hắn.


Trương Lãng đem khăn lau vung lên khoác ở trên vai bàn tay phải kéo hổ chưởng của Tưởng Khâm, khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn:


- Công Dịch làm người thế nào không cần phải nhiều lời nay Công Dịch tới đây, ta có thể tung hoành Trường Giang, quét ngang Giang Nam bình định hết loạn phiệt.


Tưởng Khâm không ngờ rằng Trương Lãng lại coi trọng mình như thế, không luận xuất thân của mình, trong lòng bất giác nổi lên cảm giác tri kỷ sắc mặt cũng thay đổi thành kính mà nói:


- Khâm tất nhiên không phụ sự mong đợi của tướng quân.


Tinh thần của Trương Lãng trở nên khá tốt, hắn liền phong Tưởng Khâm làm thiên tướng tổng đốc thủy quân.


Tưởng Khâm nằm mơ cũng không ngờ Trương Lãng lại quyết định dứt khoát như thế tuyệt không kéo dài chỉ cần người có tài thì lập tức giao trách nhiệm, trong lòng cảm kích vô cùng, hắn thầm hạ quyết tâm mà góp lời;


- Khâm nhận sự ưu ái của tướng quân trong lòng rất sợ hãi, sợ rằng không gánh nổi trách nhiệm nay tiến cử một người có thể cho tướng quân sử dụng.


Trương Lãng không hề nghĩ ngợi liền cất tiếng:


- Có phải là Chu Thái?


Hổ thể của Tưởng Khâm rung mạnh, hắn vô cùng kinh ngạc, khiếp sợ không thôi.


Trương Lãng lúc này mới biết mình vô ý tiết lộ thiên cơ thầm mắng mình hồ đồ, hắn vội vàng giải thích:


- Hai người các ngươi như tay với chân, dĩ nhiên ta đoán ra, tiêu không rời mạnh mạnh không rời tiêu.


Tưởng Khâm lúc này mới lý giải sự khó hiểu tuy nhiên hắn vẫn nghi hoặc nói:


- Cái gì mà Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu?


Trương Lãng thầm mắng mình đúng là càng nói càng hỏng bét, Tiêu và Mạnh còn chưa xuất thế phải sau mấy trăm năm mới xuất hiện, hắn hàm hồ giải thích:


- Đây là cách nói của quê nhà ta, dù sao cũng là ý tứ các ngươi giống như huynh đệ ruột như hình với bóng.


Tưởng Khâm lúc này mới hiểu được không truy hỏi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK