- Đây là bản đồ năm mươi bốn tây xuyên, tướng quân muốn thành sự thống trị thì bắc để cho Tào Tháo chiếm thiên thời, nam để cho Trương Lãng chiếm địa lợi, tướng quân có thể chiếm lấy nhân hoa, trước dừng chân ở Kinh Châu sau đó lấy tây thủy kiến cơ lập nghiệp tạo thành thế chân vạc mưu đồ Trung Nguyên.
Lưu Bị kích động trong lòng không biết phải nói sao cho phải liền đáp:
- Nghe tiên sinh nói vậy Bị bỗng nhiên hiểu ra, nhưng Kinh Châu của Lưu Biểu Ích Châu là Lưu Chương Bị làm sao nhẫn tâm đoạt.
Gia Cát Lượng nói:
- Lượng xem thiên tượng, Lưu Biểu không còn lâu trên nhân thế, Lưu Chương không phải là người lập nghiệp, lâu sau sẽ quy về tướng quân.
Lưu Bị nghe vậy thì khấu đầu bái tạ.
Lưu Bị thấy hắn chưa rời khỏi Long Trung đã định ba phần thiên hạ giống như Trương Lãng phân tích thì lập tức cầu xin:
- Bị mặc dù tài đức mỏng nhưng nếu tiên sinh không xem thường xin rời núi, giúp Bị tranh giành thiên hạ.
Gia Cát Lượng đáp:
- Sáng nhàn vân nhã hạc, lười đã quen chỉ sợ làm cho tướng quân thất vọng.
Lưu Bị khóc thút thít nói:
- Tiên sinh không chịu rời núi đây là bất hạnh của thiên hạ.
Nói xong nước mắt dính vào ống tay áo vạt áo ướt đẫm.
Gia Cát Lượng thấy Lưu Bị chân thành cộng thêm mình cũng có tâm giúp đỡ Hán thất liền nói:
- Tướng quân nếu không vứt bỏ Lượng nguyện thân khuyển mã.
Lưu Bị đại hỉ, lập tức mệnh cho Quan Trương mang lễ vật tới.
Không Minh không nhận, Lưu Bị nói:
- Đây là lễ đại hiền, chỉ là một chút tâm ý của Bị.
Khổng Minh lúc này mới tiếp nhận.
Buổi trưa Gia Cát Quân trở về, Gia Cát Lượng nói với hắn;
- Ta nhận được ân của Lưu hoàng thúc, không thể không đi, đệ ở nhà chăm nom đồng ruộng không được để hoang vu.
Gia Cát Quân liền gật đầu đáp ứng.
Bốn người lúc này mới lên ngựa, theo đám binh mã.
Lưu Bị được Gia Cát Lượng tương trợ thì như nhặt được chí bảo bởi vì có Gia Cát Lượng gia nhập Lưu Bị cuối cùng cũng có đôi cánh bay lượn.
Đương nhiên, Trương Lãng còn không biết chuyện này, hắn cũng đã phái người đi Long Trung, nhưng Gia Cát Lượng không ở đó, cũng may là Trương Lãng đã có thủ hạ là Chu Du Quách Gia là mưu sự những người này đều có sở trường riêng, Trương Lãng đối với Gia Cát Lượng lòng cũng không bức thiết lắm.
Đúng lúc này Trương Lãng nhận được tin tức Triệu Vân đã tới Nguyệt Ô thành chẳng hiểu lúc này tại sao ở trong quân đội truyền ra ôn dịch có không ít binh sĩ tay chân nhũn ra đầu váng mắt hoa, Triệu tướng quân thúc thủ vô sách mà Từ tướng quân cũng không có biện pháp nào.
Trương Lãng liền nhớ tới Dương Dung tơi shoir nàng.Dương Dung suy nghĩ một hồi rồi mới nói
- Cho dù trên thư nói sơ sài nhưng thiếp xác nhận đây mười phần là chướng khí, khiến cho tứ chi mềm nhũn vô lực nặng thì có thể chết.
Trương Lãng gấp gáp đây là tính mạng của binh lính, nhưng vẫn trầm ổn nói;
- Nàng xác định chứ vậy phải làm gì đây.
Dương Dung nói:
- Đáng tiếc là thiếp không đi được nhưng mà có một người có thể đi.
Trương Lãng hỏi:
- là ai?
- Trương Cơ Trương Trọng Cảnh.
Trương Lãng vô cùng ngạc nhiên:
- Ta chưa từng nghe nói tới hắn.
Dương Dung cười khanh khách:
- Không phải mấy năm nay chàng mở rộng y học sao, chàng không thường tới y quán làm sao biết được hắn.
Trương Lãng cười nói:
- Vậy giờ hắn ở đâu?
Dương Dung liền đáp:
- Hắn hiện tại đang ở Mạt Lăng, nếu như không phải thiếp mang thai thì cũng đi ra ngoài gặp hắn và mọi người ở y quán để thảo luận y học.
Trương Lãng gật đầu:
- Nếu vậy thì phải làm phiền nương tử một lần rồi.
Ban đêm Trương Lãng đến phòng của Mi Hoàn mà lúc này ở trong một góc tối một người lui lại không thôi.
Người này mặc hắc y, cộng thêm trong góc cơ hồ không có một chút sáng, hoàn toàn dung nhập vào trong đêm tối.
Tuy nhiên nàng có thể xuyên qua tuần tra trùng điệp của Trương phủ cho thấy bản lĩnh của nàng cao siêu cỡ nào.
Nhìn thân hình của nàng thì thấy vô cùng nhỏ nhắn, ngoại trừ Hoàng Nguyệt Anh năm lần bảy lượt tìm Trương Lãng gây phiền toái thì còn có ai có bản lãnh này.
Vốn nàng định sau khi lấy được quạt thì không tìm Trương Lãng gây phiền toái, tuy nhiên Trương Lãng lần trước nghe lời Bồ Nhu đem quạt lông ngỗng đặt ở trong nước sôi phá hỏng bí mật ở trong cây quạt, mà cây quạt trải qua chuyện này sau khi nhúng vào chữ viết sẽ biến mất vĩnh viễn, sư phó của nàng trước kia đã nói chỉ có phu quân của nàng mới được nhìn thấy nó người khác tuyệt đối không thể nhìn thấy nhưng Hoàng Nguyệt Anh thật sự hiếu kỳ sợ vạn nhất bị trộm nên nàng theo phương pháp của sư phó thấm nước cuối cùng cái gì cũng không thấy. Hơn nữa
Lúc này Hoàng Nguyệt Anh nhảy từ cửa sổ vào thì thấy Trương Lãng lúc này đang khỏa thân trơn bóng, bốn bề yên tĩnh, mà Mi Hoàn cũng như con cừu trắng nhỏ lúc này đang ôm chặt Trương Lãng, ngủ say, Hoàng Nguyệt Anh mang theo khăn che mặt không thấy rõ nhưng cũng đỏ mặt tới tận mang tai.
Tuy nhiên cuối cùng nàng cũng xử lý được vì bí mật bên trong nàng vẫn phải làm điều không muốn làm.
Hoàng Nguyệt Anh nhìn thân thể cường tráng của Trương Lãng, thấy vô cùng hoàn mỹ lại phát ra một khí tức dương cương khiến cho nàng vừa e lệ lại vừa có cảm giác hiếu kỳ.
Thế nhưng mà vấn đề là Hoàng Nguyệt Anh chưa từng mặc y phục cho nam nhân cộng thêm Trương Lãng như thế khiến cho nàng vô cùng khó khăn, sau một hồi cố gắng cuối cùng nàng mới làm được.
Đúng lúc Hoàng Nguyệt Anh muốn trói Trương Lãng lại thì phát sinh dị biến vốn Trương Lãng đang trầm lặng ngủ bỗng nhiên nhảy dựng lên, hướng thẳng về phía nàng mà lao tới, Hoàng Nguyệt Anh quá sợ hãi, muốn hóa giải thì Trương Lãng đã tiếp cận quá nhanh.
Hoàng Nguyệt Anh bị chế trụ, tay trái cứ thuận thế mà bị Trương Lãng nắm lấy.
Kết quả đúng như Trương Lãng sở liệu tay phải hắn kéo lực một cái Hoàng Nguyệt Anh không khống chế nổi mình, bị Trương Lãng kéo ra phía trước.
Hoàng Nguyệt Anh lúc này mặc dù kinh hoàng nhưng vẫn tỉnh táo lại, ngoan ngoãn bất động hỏi Trương Lãng:
- Ngươi không trúng thất bộ hương của bổn tiểu thư?
Trương Lãng cười hắc hắc:
- Có lẽ lần trước nàng hành động quá hung ác cho nên lần này ta có phòng bị riồ.
Hoàng Nguyệt Anh hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
Trương Lãng nói:
- Bổn tướng quân còn chưa hỏi cô nương cô nương lại hỏi bổn tướng quân, cô nương nói xem nửa đêm nửa hôm lao vào phòng ngủ của bổn tướng quân nhìn lén ta và phu nhân của ta là có ý gì.
Hoàng Nguyệt Anh ửng đỏ cả khuôn mặt Trương Lãng lại nói tiếp:
- Hoàng Nguyệt Anh, lần trước ta không phải đã trả quạt cho cô nương sao, cô nương tại sao lại tới đây hay là nhớ ta?